Chương 26

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Sương Oánh nhíu mày, nàng ấy nói ngay: “Hạ Hạ! Ai dạy muội nói những lời như vậy hả!”

 

Sương Oánh định giáo huấn thêm vài câu, nhưng bị Nam Cung Nhã cắt ngang: “Hạ Hạ đã trọng thương như vậy rồi, Sương Oánh, ngươi là sư tỷ thì đừng nên so đo với sư muội làm gì, nên chiều theo ý nàng ấy một chút đi.”

 

Nói xong, Nam Cung Nhã lại nhìn về phía Nam Yên, dịu dàng mỉm cười: “Nam Yên, ngươi hãy ra ngoài trước đi. Bên Lê viện này đã có ta chăm sóc, ngươi không cần đến nữa đâu. Hạ Hạ bị một tên bán yêu hung ác gây thương tích, khó tránh khỏi trong lòng nàng ấy có phần bất bình. Lời nàng ấy nói cũng không nhằm vào ngươi đâu, chỉ là trong lòng nàng ấy quá khó chấp nhận mà thôi. Ngươi có thể hiểu được mà, phải không?”

 

Nam Yên liếc nhìn Vân Hạ một cái, bình tĩnh gật đầu, đặt khay thuốc xuống rồi xoay người bước ra ngoài.

 

Sương Oánh nhìn Nam Cung Nhã, rồi thất vọng nhìn Vân Hạ, nhanh chóng đuổi theo Nam Yên.

 

Nam Cung Nhã xuất thân từ đại tộc ở Vân Châu, tính tình vốn kiêu căng ngạo mạn, từ trước đến nay luôn coi thường Yêu tộc và bán yêu, nên nàng ta nói ra những lời như vậy cũng không có gì là lạ, không cần để ý đến là được rồi. Nhưng Vân Hạ lớn lên ở Lăng Tiêu cung, khi đến đây chỉ mới bảy tám tuổi, lại do chính tay Nam Yên nuôi nấng trưởng thành, thế mà nàng ta cũng dám coi thường thân phận bán yêu của Nam Yên.

 

Vân Hạ là đứa trẻ mồ côi Nam Yên nhặt về từ đống hỗn độn trên chiến trường. Khi ấy Nam Yên bị tổn thương thần hồn, đầu óc có chút không tỉnh táo, nàng ôm chặt bé Vân Hạ bảy tám tuổi không buông tay, khăng khăng nói đây là quả trứng nàng ấp nở, là đứa con ruột của nàng, náo loạn đến sống chết đòi mang Vân Hạ về Lăng Tiêu cung.

 

Vân Hạ cứ thế trở thành đệ tử nhỏ nhất của sư tôn. Tuy nói là đệ tử của thần quân, nhưng thật ra Vân Hạ lại do nhị sư huynh Lạc Vũ Trạch dạy dỗ.

 

Những lời này thốt ra từ miệng Vân Hạ, thật sự khiến lòng người lạnh lẽo.

 

-

 

Sương Oánh bị tức điên người, nàng ấy mắng ngay: “Tất cả là do nhị sư huynh nuông chiều nàng ấy quá mức thôi! Ta đã bảo không thể nuông chiều quá trẻ con, vậy mà nhị sư huynh cứ khăng khăng nói Vân Hạ còn nhỏ, chờ lớn hơn chút sẽ hiểu chuyện. Giờ thì hay rồi, nàng ấy nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy cũng được sao? Dù cho nàng ấy bị Yêu tộc nào đó làm bị thương, hủy hoại linh căn, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến ngươi chứ? Dựa vào cái gì mà dám giận cá chém thớt lên người ngươi!”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!