Chương 23

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Tu vi của bọn họ đều không thấp, thế mà lại bị người khác đánh trọng thương sao?

 

Danh tiếng Lăng Tiêu thần quân vang vọng khắp Linh vực. Dù là Linh tộc hay Yêu tộc, chẳng ai muốn gây thù chuốc oán với người của Lăng Tiêu cung. Vậy mà cái tên Sở Vân Sóc của Yêu tộc này lại dám đánh trọng thương hai vị đệ tử thân truyền của thần quân, quả là kẻ chẳng sợ chết mà!

 

Chẳng bao lâu sau, Chưởng môn và các Trưởng lão đã nói chuyện xong, tất cả đều lần lượt bước ra từ trong đại điện. Người đầu tiên xuất hiện chính là Mạch chưởng môn và Lăng Tiêu thần quân.

 

Nam Yên lặng lẽ quan sát biểu cảm của hắn, không thấy có gì bất thường. Thần sắc hắn vẫn như thường, vậy có lẽ thương thế của Mộ Bạch và Vân Hạ không quá nặng, là do các đệ tử Thần Kiếm tông nghe sao nói vậy, mới làm cho chuyện này bị thổi phồng lên mà thôi.

 

Để bản thân có thể yên ổn giữ mạng ở Lăng Tiêu cung, phần lớn thời gian vủa một người cẩn trọng như Nam Yên đều dùng để đoán ra suy nghĩ của người khác.

 

Nàng thường đoán tâm trạng vui buồn của hắn, bởi điều đó sẽ quyết định thái độ hầu hạ của nàng.

 

Không những thần quân không tức giận mà trên đường trở về còn hỏi Nam Yên về tình giao hảo giữa nàng và Sương Oánh, lại còn hỏi về tiến triển tu luyện gần đây của nàng.

 

Nam Yên cảm thấy hắn đang có tâm trạng tốt, dường như có ý muốn trò chuyện cùng nàng, nên nàng cũng thuận miệng nói thêm vài câu.

 

Không biết có phải là ảo giác không mà dường như nàng thấy trên mặt hắn một ý cười nhàn nhạt khó nhận ra.

 

Sau khi xuất quan, hắn dễ gần hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hơn. Nam Yên đang nghĩ vậy thì ngay khoảnh khắc sau đó liền nghe hắn thuận miệng hỏi: “Linh Mộc đan các thứ đều đã dùng rồi, thần hồn của ngươi cũng đã hồi phục, những ký ức đã mất đó liệu có thể nhớ lại được không?”

 

Bước chân Nam Yên khựng lại, nét mặt nàng thoáng chốc sững sờ. Nhưng rất nhanh, nàng đã phản ứng lại, bình thản đáp: “Ta có nhớ lại được một ít, nhưng đều chắp vá, chỉ toàn là hình ảnh các đệ tử trong tông bị thương thôi ạ.”

 

Ứng Hoài quét mắt nhìn ánh mắt né tránh của Nam Yên, hỏi thêm vài câu nhưng nàng đều khéo léo đối phó, chẳng hỏi ra được điều gì.

 

Hắn híp mắt lại, nhàn nhạt nói: “Không sao, cứ từ từ nhớ, rồi sẽ có ngày ngươi nhớ ra thôi.”

 

“…”

 

Vừa nhớ đến những ký ức hoang đường đó, Nam Yên liền thấy chột dạ, lại không sao kiềm được mà đỏ mặt. Nàng cúi đầu bối rối, trong lòng thấy hoảng sợ khôn nguôi.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!