Chương 19

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Bởi vậy, khi nhìn thấy Tế Nguyệt đao, nàng ấy vô cùng mừng rỡ.

 

"Thiên giai thượng phẩm Tế Nguyệt đao, chắc hẳn phải tốn không ít linh thạch nhỉ?"

 

Nàng cười nói: "Ngươi thích là được rồi, ta ở Lăng Tiêu cung cũng đâu dùng đến linh thạch đâu."

 

"Bao nhiêu vậy?"

 

Nàng ấy khoa tay múa chân ra hiệu.

 

"Bốn mươi vạn sao? Vậy cũng được." Sương Oánh cười gật đầu.

 

"Là bốn trăm vạn lận!"

 

Sương Oánh run tay, suýt chút nữa làm rơi Tế Nguyệt đao xuống.

 

Nàng ấy nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn thanh Tế Nguyệt đao trong tay. Nàng ấy luyến tiếc ngắm nhìn thêm vài lần, rồi cẩn trọng đặt nó vào lại hộp gỗ.

 

"Nhân lúc ta chưa dùng, ngươi mau đi trả lại đi."

 

Nàng đáp: "Đặt làm riêng, không trả lại được đâu."

 

Tính tình Sương Oánh vốn khá lạnh lùng, ít khi biểu lộ cảm xúc rõ rệt, đây là lần đầu tiên nàng ấy để lộ vẻ mặt tức tối đến đau đớn muốn chết.

 

"Bốn trăm vạn ư? Thanh đao nhỏ này lại tốn đến bốn trăm vạn linh thạch sao? Sao không đi cướp luôn cho rồi!"

 

Sương Oánh xuất thân bình dân, từ trước đến nay luôn rất nghèo. Hơn nữa, nàng ấy lại là một kiếm tu nên cực kỳ tốn kém. Thanh Sương Tuyết kiếm quý giá duy nhất của nàng ấy là do sư tôn Ứng Hoài tặng.

 

"Không đúng, ngươi lấy đâu ra linh thạch? Đừng nói với ta là một năm sư tôn trả ngươi bốn vạn linh thạch tiền thù lao nhé."

 

"Một năm tiền thù lao của ta là sáu vạn linh thạch."

 

Nàng thích mua váy áo, trang sức linh tinh các thứ, vì thế đã tiêu tốn không ít linh thạch. Bốn trăm vạn linh thạch này là số còn dư lại sau khi nàng chi tiêu.

 

Sương Oánh: "..."

 

Nàng ấy run rẩy đưa tay nắm lấy cánh tay Nam Yên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "A Yên à, ngươi nói thật đi, sư tôn có phải đã để mắt đến ngươi rồi không?"

 

"Ngươi đừng nói bậy!"

 

"A Yên, sư tôn không ức hiếp ngươi chứ?"

 

Lỗ tai nàng đỏ bừng, tức giận giẫm lên chân nàng ấy.

 

"A Yên, khi nào thì ngươi lên làm sư nương vậy? Cái việc bưng trà rót nước đó cứ để ta làm, một năm không đến sáu vạn linh thạch đâu, cho ta ba vạn là đủ rồi!"

 

Ở Lăng Tiêu cung, chỉ có người hầu mới có tiền thù lao, các đệ tử thì không. Đệ tử phải đảm nhiệm trọng trách như đại sư huynh và nhị sư huynh, quản lý các việc vặt trong ngoài Lăng Tiêu cung, thì mới có tiền thù lao tương xứng. Không thì là phải nhận các nhiệm vụ của tông môn để kiếm linh thạch.

 

Sáu vạn linh thạch một năm đâu phải là số tiền ít ỏi, đa số đệ tử nội môn đều không kiếm được từng ấy tiền.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!