Chương 15

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Nam Yên vừa bước vào sân viện Nguyệt Hoa điện đã thấy Vân Hoàn và Lạc Vũ Trạch đứng trong viện đang trò chuyện. Hai người nhìn thấy Nam Yên, nhận thấy tu vi nàng đã hồi phục, cũng không hề tỏ ra kinh ngạc.

 

Nam Yên bước tới nói vài câu với Lạc Vũ Trạch. Không bao lâu, một giọng nữ thanh thoát vang lên: “Sư huynh, sư tôn gọi các huynh vào trong.”

 

Lạc Vũ Trạch và Vân Hoàn cùng gật đầu với Sương Oánh, rồi bước vào trong Nguyệt Hoa điện.

 

Nam Yên nhìn về phía trước điện, thấy nữ tử vận váy dài màu lam, mặt mày tươi cười, lập tức mừng rỡ vô cùng.

 

“Sương Oánh!”

 

“A Yên, ngươi đã hồi phục tu vi rồi ư?”

 

Sương Oánh vốn định lần trở về này sẽ cầu xin sư tôn ra tay chữa khỏi bệnh cũ cho A Yên, không ngờ A Yên đã hoàn toàn hồi phục.

 

Hai người đã không gặp lâu ngày nên có rất nhiều điều muốn tâm sự. Sương Oánh biết Nam Yên phải làm việc vặt nên không thể rời Nguyệt Hoa điện. Nàng ấy cũng không có việc gì cần làm nên chẳng vội rời đi, liền cùng Nam Yên trò chuyện dưới gốc cây ngô đồng trước điện.

 

Trong điện còn đang bàn bạc công việc, Vân Hoàn và Lạc Vũ Trạch vẫn chưa ra. Nam Yên và Sương Oánh liền cứ thế dưới tàng cây nói chuyện phiếm, kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra mấy năm nay.

 

Sương Oánh: “Tu vi của ngươi đã đạt đến đỉnh Luyện Thể cảnh tầng ba, chỉ còn chút nữa là đột phá. Chi bằng đêm nay ta đến Tê Hà các cùng ngươi, thiết lập Tụ Linh trận để ngươi chuyên tâm đột phá.”

 

“Ngươi vừa trở về đã phải phiền ngươi lo toan vì ta rồi, Sương Oánh…”

 

“Giữa chúng ta còn cần nói những lời khách sáo đó sao? Thôi nào, cứ quyết định thế nhé, đêm nay ta sẽ đến Tê Hà các để hộ pháp cho ngươi.”

 

Nam Yên gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ phải tặng Sương Oánh một món quà nhỏ, dù không thể báo đáp xứng đáng, nhưng tấm lòng thì phải vẹn tròn.

 

Một lúc lâu sau, Vân Hoàn và Lạc Vũ Trạch rời Nguyệt Hoa điện. Sương Oánh cũng rời đi cùng hai vị sư huynh. Nam Yên tiễn họ rồi mới hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước vào Nguyệt Hoa điện.

 

Ứng Hoài khẽ cụp mi dựa lưng vào chiếc ghế thái sư làm từ hàn băng ngọc, khí thế vô cùng trầm ổn. Cảm nhận được Nam Yên đang tiến lại gần, hắn mới chậm rãi mở mắt nhìn nàng.

 

Chiếc váy lụa màu nâu nhạt với kiểu dáng cũ kỹ, trang nhã điềm đạm, lại không mấy hợp với dung nhan diễm lệ, bắt mắt của nàng. Lớp trang điểm cũng rất đơn giản, như cố tình làm lu mờ đi vẻ đẹp tựa tiên nữ vốn rất cuốn hút ấy.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!