Chương 116

Đăng lúc 23:03 05/06/2025 45 0
Chương trước Chương tiếp
Vừa dứt lời, điện thoại của Chu Cẩn Nghiêu reo.

Thấy anh không chút do dự nghe điện thoại, trên mặt Thang Giai Hủy lộ rõ vẻ mừng thầm, dù sao thì cuộc điện thoại này đến đúng lúc.

"Anh Cẩn Nghiêu, vậy em đưa chị Hạ Mạt đi trước nhé? Chúng ta phải đi sớm một chút, nếu không đi nữa thì về muộn lắm!"

"Đại Xuyên! Nhanh lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian!"

*

Cuộc điện thoại mà Chu Cẩn Nghiêu nghe là của Thang Bỉnh Khôn gọi đến, đối phương như thường lệ không nói nhiều, chỉ nói với anh thời gian và địa điểm, bảo anh đúng giờ có mặt.

Anh thu hồi ánh mắt dõi theo bóng lưng Hạ Mạt, cúp điện thoại, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, quay người đi về phía chiếc xe địa hình.

Địa điểm Thang Bỉnh Khôn hẹn gặp anh là một quán trà do người Phúc Kiến mở, vị trí quán trà có hơi khuất nhưng bù lại môi trường xung quanh rất đẹp.

Bên trong quán rộng rãi và sáng sủa, Chu Cẩn Nghiêu đi qua bình phong, nhìn thấy Thang Bỉnh Khôn đang ngồi trước bàn, ung dung thưởng thức trà.

"Anh Khôn."

"Cẩn Nghiêu đến rồi à, ngồi trước đi", Thang Bỉnh Khôn ngẩng cằm chỉ vào chiếc ghế gỗ chạm trổ bên cạnh.

Trong phòng ngoài Thang Bỉnh Khôn và Chu Cẩn Nghiêu ra thì không còn ai khác.

Chu Cẩn Nghiêu nhớ lại những lời đồn gần đây ở Đông Thành, chính phủ Thái Lan gần đây để tạo dựng hình ảnh chính trị tốt đẹp trước quần chúng, thể hiện sự thân dân yêu dân, đã bắt đầu đại lực phát triển ngành du lịch để tạo nguồn thu cho ngân sách quốc gia, mà nhóm khách du lịch mục tiêu chính là Trung Quốc với nền kinh tế phát triển mạnh mẽ.

Chu Cẩn Nghiêu đoán rằng, có lẽ Thang Bỉnh Khôn gọi riêng anh đến đây là muốn bàn bạc về việc lợi dụng con đường xanh mà chính phủ mở ra cho ngành du lịch, để đưa hàng trong tay mình nhanh chóng đến Trung Quốc và các nước khác ở châu Á.

Anh không nói gì, lặng lẽ đợi Thang Bỉnh Khôn rót xong ấm trà đã lọc.

Thang Bỉnh Khôn đẩy chén trà trong tay về phía Chu Cẩn Nghiêu: "Nếm thử xem, đây là loại Đại Hồng Bào thuần chủng, được tôi nhờ người đặc biệt hái từ búp trên cây mẹ rồi ươm giống."

Thấy nét mặt Chu Cẩn Nghiêu hơi nghiêm trọng, Thang Bỉnh Khôn hiếm khi bật cười, ông chủ động mở nắp chén trà trước mặt Chu Cẩn Nghiêu: "Cẩn Nghiêu, trà này màu sắc bóng bẩy, hương thơm ngâm lâu không nhạt, chắc chắn không nếm thử sao?"

Biểu cảm của Chu Cẩn Nghiêu dịu đi đôi phần, anh nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Anh Khôn, chuyện nhà máy gỗ Đông Thành lần trước, là do tôi xử lý không tốt", lúc đó để thoát thân đã đốt nhà máy gỗ, sau đó ngọn lửa bùng phát dữ dội, khiến chính phủ phải vào cuộc can thiệp, ngay cả truyền thông cũng đưa tin, để xóa sạch mọi thông tin liên quan đến giao dịch, quả thực đã tốn không ít công sức không cần thiết.

Thang Bỉnh Khôn đẩy chồng ảnh và một cuốn sổ trên bàn về phía trước, sau đó thản nhiên thổi ngụm trà nóng hổi bốc khói nghi ngút trong tay.

"Không liên quan đến chuyện Đông Thành nhưng chuyện tôi muốn nói có liên quan đến cậu và cô gái tên Hạ Mạt kia"

"Cậu xem cái này trước đi"

Chu Cẩn Nghiêu nghe vậy, khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên mấy bức ảnh kia.

Trong ảnh là một gã đàn ông da trắng đầu trọc bị anh phế một tay, đoạn tay trống không ở cổ tay phải đặc biệt bắt mắt, còn lại là một vài bức ảnh, là hình ảnh một người đàn ông châu Âu mặc vest đứng trước giường bệnh của gã đầu trọc.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!