Chương 221

Đăng lúc 23:35 05/06/2025 42 0
Chương trước Chương tiếp
Như vậy, sẽ không còn tham nhũng. Không còn những “hắc cảnh” - những kẻ khoác áo cảnh sát nhưng bắt tay với tội phạm, đứng về phía bóng tối.

Hạ Mạt đứng dậy từ chiếc xích đu cũ trong góc sân, chậm rãi bước về phía cổng biệt thự.

Ban đầu, cô chỉ định tận dụng khoảng lặng hiếm hoi để giải tỏa tâm trạng. Không ngờ, bước chân vô thức lại đưa cô đến nơi này.

Mà cũng kì là thật, chỉ cần ngồi ở đây, những ký ức giữa cô và Chu Cẩn Nghiêu lại lần lượt ùa về.

Cô lại nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, dáng vẻ lạnh nhạt, tùy ý ấy hỏi tên cô. Cô nhớ anh từng nói, cô phải tin anh. Nhưng ngay đêm đó, lại từng bước ép sát, không cho cô rời khỏi giường một phút nào.

Lúc ấy, Hạ Mạt sợ Chu Cẩn Nghiêu đến mức nào, thì giờ nghĩ lại, cô lại thấy buồn cười chính mình bấy nhiêu.

Ừ… chắc là cô thật sự mắc hội chứng Stockholm rồi.

Hạ Mạt cảm thấy có lẽ vì mình đã nhớ anh quá nên khi đi qua góc cua, nhìn thấy người mình thương nhớ, cô đột nhiên có chút rụt rè, cô sợ đây chỉ là ảo ảnh, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến.

Cô bước chân do dự, miệng không chắc chắn gọi anh: "Chu Cẩn Nghiêu"

"Ừ, là anh"

Chu Cẩn Nghiêu đặt túi xách xuống, chưa kịp bước tới đón cô thì đã bị Hạ Mạt chạy từng bước nhỏ đến ôm chầm lấy.

Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, lại mở rộng áo khoác, ôm chặt người trong lòng vào lòng hơn.

"Sao lại mặc ít như vậy mà ra ngoài?"

Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt anh có chút mệt mỏi u ám, cằm cũng đã mọc lún phún râu xanh, cô nhớ đến lệnh truy nã của anh trên bản tin truyền hình, giọng nói vì những giọt nước mắt nuốt ngược vào mà trở nên run run.

Cô nói: "Chu Cẩn Nghiêu, em nhớ anh quá."

...

Hạ Mạt sợ anh lại lặng lẽ rời đi, trên đường quay về, cô vẫn nắm chặt vạt áo anh không buông.

Chu Cẩn Nghiêu bất lực nhìn Hạ Mạt ngồi bên giường, hai cánh tay ôm chặt lấy eo anh, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại sau gáy cô, giọng nói rất nhẹ: "Ngoan, anh sẽ không đi, lát nữa sẽ quay lại."

Hạ Mạt biết anh sẽ đi gặp Thang Bỉnh Khôn, lúc nãy khi đi lên lầu, cô đã nhìn thấy căn phòng duy nhất sáng đèn trong toàn bộ biệt thự họ Thang.

Nói không lo lắng là giả, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả khi Thang Bỉnh Khôn muốn ra tay bảo vệ anh, cũng không chắc có thể bảo đảm Chu Cẩn Nghiêu bình an vô sự. Huống hồ, sau khi vụ án chấn động cả nước này xảy ra, Thang Bỉnh Khôn có còn lựa chọn dùng quan hệ để hết lòng bảo vệ anh hay không vẫn là một ẩn số.

Lần này, Hạ Mạt không do dự nhiều, không lâu sau khi Chu Cẩn Nghiêu xuống lầu, cô liền nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, đến trước cửa phòng làm việc của Thang Bỉnh Khôn.

Dường như đã sớm biết người tiến vào chắc chắn là Chu Cẩn Nghiêu, Thang Bỉnh Khôn đang khoanh tay trước bụng, nhắm mắt lim dim ngủ, chậm rãi mở mắt.

Thang Bỉnh Khôn ngẩng đầu, nhìn chiếc cặp mà Chu Cẩn Nghiêu đặt trên bàn, khóa kéo của chiếc cặp mở hờ, lúc nãy khi đặt lên bàn, còn có tiếng va chạm của những viên đá lạnh.

Ông ta giơ tay kéo khóa kéo ra hoàn toàn, để lộ trái bóng rổ được những viên đá tỏa hơi lạnh bao quanh.

Trên trái bóng rổ có những vết cắt rõ ràng, ở khe hở còn ẩn hiện những vết máu đỏ sẫm đã khô.

Trên khuôn mặt Thang Bỉnh Khôn hiếm khi nở nụ cười, ông ta duỗi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái ra, sau khi đan chéo vào nhau, ông ta dùng đốt ngón tay bật ngược vào quả bóng rổ, nghe thấy tiếng động trầm trầm vang lên, khóe miệng vốn chưa nhếch lên hoàn toàn mới nhếch lên, mũi hừ nhẹ một tiếng sảng khoái, ngay sau đó, nụ cười kiềm chế này dần trở thành tiếng cười sảng khoái, khiến cả lồng ngực ông ta cũng rung chuyển theo.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!