Chương 16

Đăng lúc 18:44 05/06/2025 64 0
Chương trước Chương tiếp
Chu Cẩn Nghiêu khom người ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Hạ Mạt lên: "Khi tôi không có ở đây, Nhu Khang đã làm gì em?"

Hạ Mạt chớp mắt: "Không... Anh ấy không làm gì cả, là... Là Đại Xuyên, còn có cô Thang giúp tôi."

"Xin lỗi, tôi, tôi sau này không dám nữa, tôi chỉ muốn, chỉ muốn ra ngoài xem một chút..."

"Vết thương trên mặt Đại Xuyên, là em xử lý sao?"

"Vâng..."

Chu Cẩn Nghiêu lại gần cô thêm một chút, hơi thở nóng bỏng đầy nam tính phả vào mặt Hạ Mạt.

"Em sợ tôi lắm sao?"

"... Không có."

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, bàn tay to thô ráp luồn vào dưới váy cô, dễ dàng giữ lấy vòng eo mềm mại, mịn màng của Hạ Mạt: "Ồ? Thật không?"

Hạ Mạt cố gắng ổn định hơi thở nhưng tiếng tim đập như đánh trống của cô trong không gian yên tĩnh lại trở nên rõ ràng khác thường.

Cửa không đóng, Thang Giai Hủy chạy vào đầy phấn khích, nhìn thấy hai người đang dán chặt vào nhau một cách mờ ám.

Trên mặt cô ấy là sự e thẹn đặc trưng của thiếu nữ nhưng trong ánh mắt lại có chút táo bạo và tò mò.

"Anh Cẩn Nghiêu, ba đồng ý cho em tổ chức tiệc ở nhà vào ngày mai, còn đồng ý cho em mời bạn học đến chơi nữa!"

"Em có thể mời chị Hạ Mạt đến cùng không?"

Hạ Mạt nghe Thang Giai Hủy mời mình, có chút kinh ngạc.

Nhưng sự ngạc nhiên này chỉ thoáng qua, cô vẫn hiểu rõ thân phận của mình bây giờ.

Cô cúi đầu, nhìn viền ren trên vạt váy ngủ, có chút ngẩn ngơ.

Chu Cẩn Nghiêu không hề bỏ qua sự mong đợi thoáng qua trong mắt cô.

Anh suy nghĩ một chút, ngoài việc hôm nay cô tự chạy xuống lầu, những lúc khác, Hạ Mạt đều ở một mình trong căn phòng này.

Bàn tay người đàn ông xoa nhẹ vài cái ở eo Hạ Mạt: "Muốn đi không?"

".... Ừm." Hạ Mạt nhẹ nhàng gật đầu.

"Được, ngày mai anh và Hạ Mạt sẽ tham gia." Chu Cẩn Nghiêu đứng dậy, đưa ra câu trả lời chắc chắn cho Thang Giai Hủy.

Thang Giai Hủy tươi cười rời đi, thời gian gấp gáp, cô ấy phải chuẩn bị thật tốt cho buổi tụ họp ngày mai.

Lúc đi, cô ấy còn rất chu đáo đóng cửa phòng lại.

Ánh mắt Chu Cẩn Nghiêu dừng lại ở cổ áo hé mở của Hạ Mạt, làn da trắng nõn trên ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở, khiến anh có chút bứt rứt.

Anh quay người rót một cốc nước, yết hầu nhô lên lăn lộn vài ngụm đã uống cạn nước trong cốc.

Chu Cẩn Nghiêu không đến gần Hạ Mạt nữa, anh cảm thấy chỉ cần đến gần người phụ nữ mềm mại yếu đuối này, trong lòng anh chỉ có một sự thôi thúc muốn lột sạch cô rồi đè xuống dưới thân, giày vò cho thỏa thích.

Anh có chút khinh thường bản thân, không ngờ rằng sau khi thử một lần lại giống như một cậu trai mới lớn, luôn cảm thấy không thỏa mãn.

Những ngày này, anh cố tình giảm thời gian ở bên cô vào ban ngày, chỉ muốn lấy lại trạng thái bình tĩnh như trước đây.

Nhưng không ngờ, dù mình đang làm gì, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, Hạ Mạt nước mắt lưng tròng, như một con rắn quyến rũ quấn lấy mình rên rỉ.

Chu Cẩn Nghiêu nhìn Hạ Mạt đang ngồi trên giường, cô mặc chiếc áo khoác màu khói thuốc của anh, thân hình vốn đã gầy gò nay lại càng thêm mảnh mai yếu ớt trong chiếc áo.

Người phụ nữ này quá gầy, chẳng trách không chịu được chút nào.

Chu Cẩn Nghiêu nghĩ vậy, chân đã sải những bước dài đi tới.

Anh tự nhiên bế Hạ Mạt lên, đi xuống lầu.

Hạ Mạt không biết người đàn ông này muốn đưa mình đi đâu, cô không dám phản kháng: "Thưa anh... Tôi... Có thể tự đi được."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!