Chương 135

Đăng lúc 23:03 05/06/2025 41 0
Chương trước Chương tiếp
Hạ Mạt không biết anh lấy nó đi sửa từ lúc nào, chỉ nửa ngày thôi mà sợi dây chuyền đã khôi phục như cũ, trên sợi dây mảnh không có dấu vết sửa chữa nào.

Đôi tay Chu Cẩn Nghiêu từ phía sau ôm lấy eo cô, giọng anh trầm ấm: "Hạ Mạt, dây chuyền hỏng rồi thì có thể mua lại nhưng em không được xảy ra chuyện gì."

Hạ Mạt rời mắt khỏi mặt dây chuyền, cô hơi nghiêng người, muốn quay lại ôm anh nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy mấy chiếc ô tô màu đen lần lượt chạy vào sân.

Cửa xe mở ra, Nhu Khang bước xuống, còn sau lưng hắn, một gã đàn ông thô lỗ đang khiêng một người phụ nữ bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt băng keo.

Khoảnh khắc người phụ nữ giãy giụa, Hạ Mạt nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, cô hít một hơi, sau lưng nổi lên từng cơn ớn lạnh.

Là A Tử!

Rõ ràng Chu Cẩn Nghiêu cũng nhìn thấy đội hình hùng hậu của Nhu Khang, anh nhíu mày.

Nhận ra người phụ nữ trong lòng mình khi nhìn thấy Nhu Khang, cơ thể cô theo phản xạ mà căng cứng trong nháy mắt, người đàn ông hôn lên tai cô một nụ hôn trấn an: "Đừng sợ", sau đó quay người ra khỏi cửa, đi xuống lầu.

Lúc này Hạ Mạt cảm thấy vô cùng rối bời, cô không hiểu tại sao Nhu Khang lại bắt được A Tử, thậm chí trong ấn tượng của cô, Nhu Khang căn bản chưa từng gặp A Tử, rõ ràng cô ấy đã trốn khỏi nhà họ Đường dưới sự ngầm cho phép của Hắc Sài, rõ ràng cô ấy có thể bình an vô sự sống những ngày tháng sau này, tại sao cô ấy lại một lần nữa dính líu đến nhà họ Đường, mà lần này cô ấy lại đụng độ với Nhu Khang tàn nhẫn.

Cô hít một hơi thật sâu, ấn tay nắm cửa, sau đó nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, ẩn mình vào góc cầu thang.

Trong phòng khách, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang khâu vết thương trên tai cho Nhu Khang.

Thuốc mê dần có tác dụng, biểu cảm dữ tợn trên mặt Nhu Khang dịu đi đôi chút, ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo một vòng nhìn mọi người.

"Hắc Sài đâu?"

Mấy người cùng Hắc Sài canh giữ ở nhà họ Đường nhìn nhau, không biết người phụ nữ đang quỳ dưới đất, người đã từng trốn ra ngoài này tại sao lại chọc giận Nhu Khang, cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến Hắc Sài, tất cả đều chọn cách im lặng.

Nhu Khang thấy vậy, nheo đôi mắt nhỏ lại, lưỡi liếm nhẹ răng hàm, sau đó hắn ta giơ tay ra hiệu cho mấy tên đàn em bên cạnh, mấy tên đó liền tản ra lục soát khắp các phòng.

Hắc Sài vừa bước vào cửa đã bị mấy người vây quanh, mấy người đó cũng biết anh ta là tiền bối, cúi lưng coi như xin lỗi vì hành vi tiếp theo sẽ có nhiều đắc tội, sau đó liền định túm lấy cánh tay anh ta, giải anh ta đến trước mặt Nhu Khang.

Hắc Sài nhướng mày, trong lòng tuy có nghi ngờ nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề sợ hãi.

"Tôi tự đi được"

Chỉ là vẻ bình tĩnh trên mặt anh ta khi nhìn thấy A Tử bị trói tay trói chân, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch trong phòng khách đã lập tức tan vỡ.

Nhu Khang không chút biểu cảm nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Hắc Sài, khẽ cười khẩy, trong lòng đã hiểu rõ.

Hắn ta vẫy tay, người bên cạnh mở một chiếc ba lô, giũ xuống đất, trong số những đồ dùng lộn xộn của phụ nữ, có một chiếc ví nam đứng trơ trọi, bên trong tuy không có giấy tờ tùy thân rõ ràng nhưng lại chứa rất nhiều tiền mặt.

Tiếp đó, Nhu Khang rút ra một khẩu súng lục Glock màu đen, khóe miệng hắn ta hơi cong xuống, trong ánh mắt mang theo một tia khinh thường.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!