Chương 209

Đăng lúc 23:35 05/06/2025 40 0
Chương trước Chương tiếp
E rằng bây giờ, trong lòng Thang Bỉnh Khôn đã hiểu rõ ngọn nguồn của mọi chuyện.

Căn phòng tối tăm bỗng sáng lên những ngọn đèn chói mắt, Hạ Mạt theo bản năng rụt người lại, khi ngước mắt lên, Diệp Chí Dũng đã đi đến trước mặt cô mấy bước rồi khom người ngồi xuống.

Ánh mắt độc ác đã từng nhìn thấy ngoài cửa sổ xe trong mưa đã biến mất, ông ta lại đổi sang khuôn mặt tươi cười vô cùng quen thuộc với Hạ Mạt.

Đôi tay từng bế Hạ Mạt khi còn nhỏ giơ lên, từng chút một xé toạc băng keo đen dán chặt trên miệng cô.

Đối diện với ánh mắt hoảng sợ và vô cùng kinh hãi của Hạ Mạt, Diệp Chí Dũng cười cười, nắm chặt cuộn băng keo trong tay lại, sau đó dùng sức ném sang một bên.

"Sở Sở của chúng ta thật sự đã lớn rồi, không chỉ trở nên xinh đẹp duyên dáng mà còn không biết từ lúc nào đã kế nghiệp ba mình, trở thành cảnh sát chìm trừ gian diệt bạo, lại không thèm báo cho chú Diệp một tiếng."

Diệp Chí Dũng nắm lấy cằm cô, dùng sức nâng lên, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Mạt.

Đồng tử Hạ Mạt đột nhiên co lại: "Chú, chú Diệp, chú đang nói gì vậy, cảnh sát chìm gì chứ, cháu không hiểu ý chú."

Sở Sở, đến nước này rồi mà còn lừa chú Diệp sao? Cháu có biết chú Diệp đã bị cháu phá hỏng hết chuyện làm ăn rồi không?

Diệp Chí Dũng kéo một chiếc ghế từ góc phòng, ông ta cởi áo khoác ra, trải lên chiếc ghế bám đầy bụi, ngồi xuống một cách thư thái, sau đó từ từ lấy hộp thuốc lá trong túi ra, mở hộp quẹt màu bạc, châm một điếu thuốc.

Diệp Chí Dũng nhắm mắt lại, hít một hơi, bóng đèn trên đầu đung đưa qua lại, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào người ông ta.

Qua làn khói thuốc dày đặc, khuôn mặt hơi già nua của ông ta dần dần lộ ra những vết nứt, sự tàn độc trước đó bị che giấu giờ đã hiện rõ.

"Sở Sở, chú Diệp không định để cháu sống sót rời khỏi đây, vì tình xưa nghĩa cũ với ba cháu, chú Diệp sẽ cho cháu chết một cách rõ ràng."

"Thật ra chuyện này, cũng tại chú, tại chú quá mức nóng vội, đơn hàng thứ hai yêu cầu số lượng lớn khiến cảnh sát các người để ý tới."

"Chú Diệp đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, cháu có biết đơn hàng thứ hai mà cháu phá hỏng khiến chú Diệp mất bao nhiêu tiền không? Cháu hẳn phải biết, nếu không thì cũng chẳng thể cấu kết với cảnh sát trong nước, hàng của chú còn chưa cập cảng đã bị tịch thu sạch sẽ, Sở Sở đúng là lợi hại, bây giờ khiến chú Diệp thậm chí còn không về được Trung Quốc."

"Không phải… cháu không cấu kết với cảnh sát, chú Diệp, chú thực sự hiểu lầm rồi, cháu không làm những chuyện chú nói…", Hạ Mạt cố gắng để giọng nói khàn khàn của mình phát ra âm thanh, cố gắng giải thích và phản bác.

Diệp Chí Dũng cười khẩy một tiếng, phủi tàn thuốc.

"Khi Nguyễn Hoa Trung nói với chú rằng cháu là cảnh sát chìm, chú cũng không tin, chú chỉ biết cháu bị Thang Bỉnh Khôn mua về tặng cho thuộc hạ của ông ta, không ngờ rằng toàn bộ kế hoạch này đều là cảnh sát lên kế hoạch cẩn thận, để cháu dùng cách này trà trộn vào bên trong tập đoàn ma túy của Thang Bỉnh Khôn, chú còn nghe nói, cháu đã làm gãy chân con trai út của cục trưởng Nguyễn, đúng không?"

"Nếu Hạ Quốc Bân còn sống, nhìn thấy con gái mình dũng cảm như vậy, trở thành cảnh sát chìm, ông ấy chắc chắn sẽ hối hận vì năm đó đã từ chối yêu cầu của chú, khiến bản thân và vợ mình phải chết sớm như vậy"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!