Chương 12

Đăng lúc 18:44 05/06/2025 157 0
Chương trước Chương tiếp
Anh cần phải thể hiện ra rằng mình rất thích Hạ Mạt, để Thang Bỉnh Khôn nắm được điểm yếu này của anh, sau đó dễ dàng khống chế anh hơn để anh bán mạng vì ông ta.

Chu Cẩn Nghiêu đã làm được, chỉ có một điều duy nhất nằm ngoài tầm kiểm soát là, sau khi chiếm hữu Hạ Mạt, vì ham muốn và sự bốc đồng nguyên thủy của mình, anh đã lại tàn nhẫn đòi hỏi cô một lần nữa.

Anh gạt tàn thuốc xuống tủ thấp, trong lòng thoáng khâm phục Thang Bỉnh Khôn, người đàn ông này quả thực rất hiểu lòng người.

Anh nhớ lại một câu mà Thang Bỉnh Khôn đã nói với anh: "Con người mãi mãi không thể chiến thắng được ham muốn của mình, chỉ có thể bị nó chi phối vô hạn."

Câu nói này, từ miệng của một trùm buôn ma túy chưa từng học hành tử tế thốt ra, vừa hợp lý vừa buồn cười.

Hạ Mạt thực sự đã đói lắm rồi, cô đã ăn gần hết một bát cháo, những chiếc quẩy nhỏ trong đĩa cũng đã bị cô ăn sạch.

Ban đầu cô định ăn chậm lại, để kéo dài thời gian cho những chuyện có thể xảy ra tiếp theo nhưng khi ngửi thấy mùi thơm từ bát cháo thịt, cô đã không thể kiềm chế được nữa.

Thấy Hạ Mạt ăn xong, Chu Cẩn Nghiêu đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Hạ Mạt hơi sợ hãi rụt chân lại, môi mím chặt, ngước mắt nhìn anh.

"Đây là Chiang Mai, Thái Lan."

"Đi theo tôi, sau này ở đây sẽ không có ai dám bắt nạt em."

Lời nói của Chu Cẩn Nghiêu đã xác thực những suy đoán trong lòng Hạ Mạt, quả nhiên, chưa đầy hai ngày, những kẻ buôn người này đã âm thầm đưa cô từ miền Bắc đến miền Nam, vượt qua hai quốc gia.

Nghĩ đến đây, lòng cô lại càng chùng xuống.

Thấy Hạ Mạt nhíu mày im lặng, Chu Cẩn Nghiêu do dự một lát rồi lại lên tiếng: "Em yên tâm, sau này tôi sẽ không đụng đến em nữa."

Hạ Mạt có chút ngạc nhiên.

Nhưng cô nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ trong lòng.

Dù sao thì, tối hôm qua anh cũng đã đưa ra hai lời hứa liên tiếp nhưng kết quả thì sao?

Chu Cẩn Nghiêu thấy Hạ Mạt hơi kháng cự khoảng cách quá gần giữa hai người, anh đứng dậy.

"Em còn cần gì không? Tôi sẽ bảo người mang đến."

"Bàn... Bàn chải đánh răng, còn có quần áo nữa..." Hạ Mạt vẫn không dám nhìn thẳng vào Chu Cẩn Nghiêu.

"Được." Nói xong, Chu Cẩn Nghiêu mở cửa rồi đi ra ngoài.

Sau khi trải qua chuyện buổi sáng, Hạ Mạt cũng không dám mở cửa phòng nữa, cô ở một mình trong phòng chờ rất lâu, sau khi ăn no, cơn buồn ngủ ập đến, không lâu sau, cô đã co rúm người lại ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Hạ Mạt cảm thấy vùng kín hơi lạnh.

Cô từ từ mở mắt ra, trong khoảnh khắc nhìn rõ, cô kinh hãi co người lên, đầu đập "bốp" một tiếng vào đầu giường.

"Đừng nhúc nhích." Chu Cẩn Nghiêu dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Hạ Mạt, một tay đang bôi thuốc mỡ vào vùng kín của cô.

Hạ Mạt xấu hổ muốn khép chân lại nhưng lực tay của người đàn ông quá mạnh, cô không thể cử động được.

"Đừng..."

"Chỗ này của cô bị sưng, không bôi thuốc thì không được."

Nói xong, ngón tay của Chu Cẩn Nghiêu đã chạm vào hoa huyệt của Hạ Mạt, anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa hồng phấn.

Hạ Mạt không tự chủ được mà run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô cố sức ngoảnh đầu sang bên cạnh.

Trên tay Chu Cẩn Nghiêu dính một ít thuốc, sau khi bôi lên hai cánh hoa lộ ra, anh tiếp tục đưa vào cửa mình.

Thuốc mỡ mát lạnh tiếp xúc với cửa mình ấm áp, nhanh chóng tan chảy.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!