Chương 207

Đăng lúc 23:35 05/06/2025 38 0
Chương trước Chương tiếp
Cầu thang trong nhà quanh co và dài, Hạ Mạt không nhìn thấy chân mình vừa bước lên một bậc thang thì suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Cứ như vậy vừa ngã vừa va đập, Hạ Mạt bị ném vào một căn phòng đầy mùi chua thối nồng nặc, trước khi đi, mấy người lại xé một cuộn băng keo dày và dài, dán chặt miệng cô, sau đó đóng sầm cửa phòng lại.

Hạ Mạt bắt đầu vùng vẫy nhưng sợi dây buộc dài và mỏng trên cổ tay cô theo động tác của cô lại càng siết chặt, mép sắc nhọn đâm sâu vào cổ tay cô.

Cơn đau nhói buốt truyền thẳng đến não, Hạ Mạt dùng hết sức vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi sự trói buộc trên tay.

"Ầm" một tiếng, một cái thùng rỗng sau lưng cô vì động tác của cô mà rơi xuống đất, cánh cửa gần như ngay lập tức bị người ta từ bên ngoài đẩy ra.

"Chết tiệt, mày im lặng cho tao! Dám chạy trốn tao giết chết mày!"

Hạ Mạt ú ớ kêu lên, sắc mặt nhăn nhó vì đau, mồ hôi lấm tấm không ngừng túa ra trên trán.

“Xoẹt” băng dính dính chặt trên miệng bị giật mạnh ra, khuôn mặt Hạ Mạt vì động tác mạnh và đau đớn này mà nghiêng sang một bên.

"Cầu xin anh, bụng em đau quá, có thể cho em đi vệ sinh không..."

Người đàn ông không đoán ra được cô có đang cố tình giả vờ hay không, còn chưa kịp mở miệng, một người đàn ông khác đã tiến lên, miệng cười dâm đãng kéo khóa váy cô.

"Muốn đi vệ sinh đúng không? Được, cứ ở đây mà đi! Anh giúp em đi!"

Hạ Mạt khép chặt hai chân lại để tránh đôi bàn tay bẩn thỉu của người đàn ông, nước mắt sợ hãi đã sớm làm ướt miếng vải che mắt cô.

Ngay sau đó, giọng nói đồi trụy đó bị một tiếng rên ứ thay thế.

"Chờ họ Diệp xử lý xong cô ta, muốn chơi thế nào thì chơi, bây giờ đừng có phá hỏng chuyện chính!"

Những lời người đàn ông đó nói khiến Hạ Mạt như rơi xuống vực thẳm, nước mắt đã sớm khô cạn, cô ngơ ngác theo tiếng cửa mở kẽo kẹt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Nhu Khang bước vào, ngẩng cằm về phía Hạ Mạt đang mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, khóe miệng nở nụ cười khoái trá: "Họ Diệp đến rồi, đưa cô ta qua đó đi"

Ánh sáng trong mắt Hạ Mạt cuối cùng cũng vụt tắt, tất cả không phải ngẫu nhiên, cô thật ngây thơ, còn gửi gắm hy vọng vào việc Diệp Chí Dũng sẽ nể tình giao hảo trước đây với nhà họ Hạ mà thả cô đi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nhu Khang, cô đột nhiên hiểu ra rằng mình có lẽ thực sự không thể sống sót rời khỏi đây. Cũng chính khoảnh khắc này, cô rất hy vọng Chu Cẩn Nghiêu đừng đến tìm cô, bởi vì vở kịch này rõ ràng là cái bẫy chết mà Nhu Khang và Diệp Chí Dũng cố tình dựng lên cho anh.

Người đàn ông nói chuyện trước đó cung kính cúi đầu đáp một tiếng, rồi đưa tay ra kéo cổ áo cô lôi ra ngoài cửa.

Chiếc vòng cổ trên cổ Hạ Mạt đứt "Bốp" một tiếng, rơi xuống giữa tiếng bước chân hỗn loạn, cánh cửa bị đóng sầm lại, mặt ngọc tỏa ánh sáng dịu nhẹ nằm lặng lẽ trong khe hở của sàn nhà cũ nát.

...

Những ngón tay thon dài nhặt chiếc vòng ngọc dính đầy bụi từ khe hở sàn nhà lên, bàn tay khép lại, chiếc vòng được nắm chặt trong lòng bàn tay rộng.

"Anh Nghiêu, không ở tòa nhà này nhưng phía sau có một vài nhà máy cũ cách đây vài dặm"

Chu Cẩn Nghiêu mím chặt môi mỏng, nghe vậy, quay người sải bước lớn ra khỏi cửa, lòng bàn tay bị những viên kim cương vụn ở mép vòng ngọc đâm thủng nhưng anh không hề cảm thấy đau.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!