Chương 40

Đăng lúc 22:55 05/06/2025 52 0
Chương trước Chương tiếp
Lúc này nhìn kỹ ở khoảng cách gần, Hạ Mạt mới phát hiện ngũ quan của cậu ta vô cùng sắc nét, từng đường nét đều rõ ràng, có chiều sâu. Màu mắt lại rất nhạt, trông không giống người châu Á.

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Nguyễn Văn Trạch lên tiếng: "Ông nội tôi là người Pháp, vì vậy tôi có lai dòng máu Pháp."

Hạ Mạt nở nụ cười lịch sự như một lời đáp lại, sau đó muốn rút tay về, kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này.

Nhưng đối phương lại không có ý định buông tay.

Nguyễn Văn Trạch cười trong mắt, hỏi: "Cô là người Trung Quốc sao?"

Hạ Mạt khẽ gật đầu, sau đó dùng sức giật mạnh, rút tay về, cô ngước mắt nhìn đối phương, Nguyễn Văn Trạch mặc một bộ giống như đồng phục học sinh, trên ngực còn thêu một hàng chữ màu vàng giống như tên.

Cậu nam sinh trông nhỏ tuổi hơn mình này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, mặc dù cậu ta đang lịch sự mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn cô lại như đang nhìn chằm chằm một con mồi.

"Anh Văn Trạch, chị gái Hạ Mạt rất xinh đẹp nhưng anh cứ nhìn chằm chằm chị ấy như vậy khiến chị ấy ngại lắm!"

Một câu nói vừa như trách móc vừa như đùa giỡn của Thang Giai Hủy cuối cùng cũng khiến Nguyễn Văn Trạch quay đầu đi, thu hồi tầm mắt.

"Xin lỗi."

Hạ Mạt đang nghĩ cách để rời đi thì bên cạnh có một người đàn ông mặc đồ đen đi tới, người đàn ông cung kính cúi lưng: "Cô chủ, Khôn ca bảo cô qua đó một chuyến."

"Ồ, được."

"Anh Văn Trạch, chị gái Hạ Mạt, hai người đợi em một lát, em sẽ quay lại ngay!"

Hạ Mạt không muốn ở cùng cậu nam sinh có cử chỉ lịch sự nhưng ánh mắt lại đầy tính xâm lược này.

Ngay khi Thang Giai Hủy vừa rời đi, cô liền nhíu mày nói: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.” Cũng không đợi đối phương trả lời, cô liền nhấc gót đi về hướng khác.

Nguyễn Văn Trạch dõi theo bóng lưng nhỏ bé, nụ cười dần lan rộng trên môi, sự hứng thú trong đáy mắt không thể che giấu.

Hóa ra cô chính là người phụ nữ mà Thang Bỉnh Khôn mua đấu giá để tặng cho Chu Cẩn Nghiêu.

Nhớ lại thái độ của Chu Cẩn Nghiêu đối với mình lúc nãy, Nguyễn Văn Trạch nghiến răng.

Mặc dù biết rằng trong cuộc thương lượng với Thang Bỉnh Khôn, ba cậu ta đang ở thế có lợi nhưng giữa hai người vẫn ngấm ngầm căng thẳng, thực chất là đang thăm dò giới hạn của nhau. Nếu chọc giận Thang Bỉnh Khôn, ép đối phương phải lật mặt thì chắc chắn Nguyễn - Thang, hai nhà sẽ bị thương vong cả đôi bên, cậu ta biết rõ tham vọng của ba, cũng biết mục đích ba để cậu ta đến dự tiệc này.

Chỉ là sự nghiệp ma túy trải rộng khắp toàn cầu, Thang Bỉnh Khôn được cả giới giang hồ tôn xưng là Khôn ca, vừa rồi còn tươi cười chào hỏi cậu ta, còn Chu Cẩn Nghiêu đứng bên cạnh ông ta chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, ánh mắt hờ hững lướt qua cậu ta, căn bản không coi cậu ta - một học sinh trung học phổ thông - ra thể thống gì.

Vì địa vị cao của ba, Nguyễn Văn Trạch từ trước đến nay chỉ được ngước nhìn, được người khác xu nịnh theo hầu.

Còn Chu Cẩn Nghiêu, chỉ là một tên đàn em của Thang Bỉnh Khôn, thế mà lại khinh thường cậu ta như vậy.

Nguyễn Văn Trạch không khỏi nắm chặt tay.

Nhưng sự khó chịu trong lòng này không kéo dài được bao lâu, cậu ta không quên mục đích đến dự tiệc hôm nay của mình.

"Á! Có rắn!"

Đột nhiên trong đám đông có tiếng hét thất thanh, một số khách nữ nghe thấy tiếng hét này, lập tức tản ra chạy mất.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!