Chương 18

Đăng lúc 18:44 05/06/2025 69 0
Chương trước Chương tiếp
Thấy Chu Cẩn Nghiêu không lên tiếng, Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn anh có chút hoang mang.

"Em gọi tôi là gì?"

"... Anh, anh Chu."

Chu Cẩn Nghiêu cười khẽ một tiếng, quyết định không còn cố chấp với cách xưng hô này nữa.

Khóe môi anh cong lên một độ cong đẹp mắt: "Vậy em đoán xem bây giờ tôi - “anh Chu” muốn ăn gì?"

Hạ Mạt lắc đầu.

Nụ cười trên khóe môi người đàn ông càng sâu, anh nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng dán vào tai Hạ Mạt.

Anh nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ nhắn đáng yêu như trẻ con bên tai cô, giọng nói hơi khàn: "Muốn ăn em."

"..."

Hạ Mạt sững người, tim đập nhanh như từng nhịp trống dồn dập.

Chu Cẩn Nghiêu nhìn đôi tai nhỏ nhắn của cô nhanh chóng đỏ lên, anh há miệng, ngậm lấy.

"Ưm..."

Hạ Mạt run lên, bàn tay nhỏ như đồ trang trí chống lên bờ ngực cứng rắn của người đàn ông.

Chu Cẩn Nghiêu luồn tay vào trong váy cô, dọc theo đó mà nắm lấy bầu ngực căng tròn của cô rồi bắt đầu nhào nặn mạnh mẽ.

Một tay khác của anh luồn xuống phía dưới cơ thể cô.

Tiếng liếm láp vành tai trong suốt của Chu Cẩn Nghiêu vang lên bên tai cô, phóng đại vô hạn.

Hạ Mạt không chịu nổi, cô cảm thấy phần thân dưới của mình hơi ê ẩm, một dòng nhiệt lưu mãnh liệt đang điên cuồng gào thét ở bụng dưới, va đập như muốn trào ra khỏi cơ thể cô.

"... Ưm... Đừng."

Hạ Mạt đưa tay ra ngăn cản bàn tay đang luồn vào phía dưới cơ thể cô của người đàn ông.

Chu Cẩn Nghiêu vừa mới chạm vào giữa hai chân cô thì đã cảm thấy quần mình có hơi ẩm ướt.

Anh buông vành tai mềm mại trong miệng ra, cúi đầu hơi vén váy của Hạ Mạt lên.

"Hừ…" Chu Cẩn Nghiêu cười khẽ.

Hạ Mạt theo tầm mắt của anh nhìn xuống, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn lập tức che mắt Chu Cẩn Nghiêu lại.

Trên quần của người đàn ông đã có một vệt nước màu sẫm.

Chu Cẩn Nghiêu dùng một tay kéo cửa sổ xe lên, tay còn lại kéo áo khoác trên người Hạ Mạt ra rồi ném sang một bên.

Dây áo ngủ theo động tác của người đàn ông mượt mà trượt khỏi bờ vai nõn nà của Hạ Mạt.

Chu Cẩn Nghiêu dùng bàn tay to ấn vào xương bướm của cô hơi mạnh một chút, đôi gò bồng đào trắng nõn trước mặt Hạ Mạt lập tức nhô về phía anh ta.

Anh ta cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên viên ngọc hồng nhạt ở một bên ngực.

"Ưm… Á."

Hạ Mạt nắm chặt mảnh vải áo trên ngực người đàn ông, rụt rè muốn lùi về sau.

Nhưng Chu Cẩn Nghiêu đã sớm nhận ra ý định của cô, anh dùng chút sức trong miệng, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút đầu nhũ hồng hào của cô.

"Đau…"

Cách liếm láp mang tính trừng phạt nhỏ này khiến Hạ Mạt không dám né tránh nữa.

Chu Cẩn Nghiêu nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, đặt cô lên côn thịt của mình, dẫn dắt cô vuốt ve sự cứng rắn của anh ta.

Hạ Mạt không dám cử động, bàn tay nhỏ bé của cô phủ lên khối u lớn đó rồi bất động.

Người đàn ông xoay người hôn lên khóe môi Hạ Mạt, giọng khàn khàn như thể đã bị giấy nhám chà xát qua, dụ dỗ cô: "Cởi ra."

Hạ Mạt run rẩy, kéo khóa quần anh ra.

Chu Cẩn Nghiêu thực sự không thể chờ đợi được nữa, anh câu lấy chiếc lưỡi thơm mềm của Hạ Mạt, trêu chọc qua lại, sau đó nắm lấy tay cô, giải phóng cho cây gậy thịt nóng bỏng của mình.

"Ngoan, sờ nó đi."

Có vẻ như sự dịu dàng quá mức của người đàn ông khiến cô không còn kháng cự nữa, Hạ Mạt thử nắm lấy cây gậy thịt màu tím đỏ.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!