Chương 218

Đăng lúc 23:35 05/06/2025 39 0
Chương trước Chương tiếp
"Nhưng mà, có phải ông nên xem món quà tôi mang đến, có khiến ông hài lòng không nhỉ?"

Nguyễn Hoa Trung chẳng buồn nghe những lời Chu Cẩn Nghiêu nói, ánh mắt ông ta dán chặt vào màn hình điện thoại đang phát video, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm vì tức giận và kinh hoàng mà không kiểm soát được bắt đầu run rẩy.

Màn hình video rất tối nhưng ống kính lại rất gần, gần đến mức có thể nhìn rõ đôi đồng tử co lại vì đau đớn và sợ hãi của Nguyễn Văn Trạch.

Rầm một tiếng, cánh cửa sắt mà trong video không nhìn thấy được bị đóng sầm lại, kèm theo tiếng xích sắt kéo lê trên sàn nhà nghe thật kinh hoàng, Nguyễn Văn Trạch trơ mắt nhìn đôi chân mình bị trói bằng những sợi xích sắt to bằng cổ tay.

Tiếp đó, người đàn ông mặc chiếc áo khoác trắng chói mắt bình tĩnh pha chế thuốc, sau khi dùng ống tiêm hút thuốc, anh ta từ từ tiêm vào hai chân trần của Nguyễn Văn Trạch.

Nguyễn Văn Trạch bị trói trên ghế điên cuồng la hét nhưng vì miệng bị nhét đầy giẻ rách, những tiếng la hét vì tức giận và sợ hãi đều biến thành tiếng rên rỉ đau đớn.

Người đàn ông trung niên trong video thao tác rõ ràng là một người có kinh nghiệm và hiểu rõ về giải phẫu cơ thể con người, Nguyễn Văn Trạch bị tiêm thuốc mê cứ thế tận mắt nhìn thấy xương bánh chè của mình bị người ta tháo ra một cách dễ dàng, đầu gối đầy máu thịt trống rỗng, giống như chiếc hộp ma quỷ chứa đựng những ham muốn điên cuồng và méo mó của cậu ta bị mở ra, máu tươi tanh hôi từ từ chảy ra từ giữa xương đầu gối rỗng tuếch.

Thật mỉa mai làm sao!

Trước đây, cậu ta đã ghi lại những đoạn video về những cô gái bị làm nhục, dùng để mua vui cho bản thân.

Bây giờ, cậu ta lại phải tỉnh táo để nhìn từng bước thân thể mình bị người ta tháo rời và ăn mòn, cho đến khi tiến đến cái chết, đoạn video này cũng được ghi lại một cách trọn vẹn và được coi như một món quà lớn để tặng cho người ba yêu thương cậu ta nhất - Nguyễn Hoa Trung.

Chu Cẩn Nghiêu đầy hứng thú quan sát sắc mặt Nguyên Hoa Trung lúc này.

“Cục trưởng Nguyễn cảm thấy món quà này thế nào?”

Đôi tay cầm điện thoại của Nguyễn Hoa Trung đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh. Chính khoảnh khắc này, ông ta mới thực sự hiểu người thanh niên trước mặt là kiểu người tàn nhẫn đến mức nào.

“Cũng chỉ là mất đi một đứa con mà thôi.” Chu Cẩn Nghiêu xoay cán dao trong tay một cách thuần thục, chậm rãi lặp lại chính câu nói trước đó của ông ta.

Nhưng nụ cười nơi khóe môi anh lại lạnh đến thấu xương.

...

Khi người giúp việc nhà họ Nguyễn đến dọn dẹp phòng làm việc đúng giờ, cô ta đã bị người đàn ông đứng hút thuốc ở cửa dọa cho giật mình.

Người đó mặc một bộ đồ đen, đôi mắt đen láy ẩn dưới bóng mũ lưỡi trai nhìn về phía cô ta, khiến cô ta không khỏi rùng mình.

Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, rất lịch sự ném đầu thuốc đã tắt vào thùng rác trên xe đẩy của cô ta.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã xách một chiếc túi hành lý không lớn đi về phía xa.

Khi đi ngang qua, cô ta nghe rõ ràng đối phương nói: "Cục trưởng Nguyễn nói ông ấy cần nghỉ ngơi, tạm thời không muốn người lạ vào làm phiền."

Người giúp việc ngẩn người gật đầu, thấy người tới bình tĩnh tự nhiên như vậy, lại còn đi ra từ thư phòng riêng của lão gia nên không hề nghi ngờ mà đẩy xe dọn vệ sinh đi về phía phòng khác.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!