Chương 62

Đăng lúc 22:58 05/06/2025 51 0
Chương trước Chương tiếp
Chu Cẩn Nghiêu vừa nhả ra một làn khói, từng vòng lượn lờ trước mắt người đàn ông, anh hơi nheo mắt nhìn cô: "Giọng vẫn chưa hết khàn à?"

"..."

Hạ Mạt cố gắng hắng giọng: "Đã, đã ổn rồi."

Là do bị vết thương trên người anh dọa sợ...

"Vừa rồi định nói gì?"

Hạ Mạt nắm chặt vạt áo, cúi mắt, môi mấp máy mãi mới khẽ nói: "Anh bị thương rồi... Thì đừng hút thuốc nữa..."

Nghe cô nói vậy, Chu Cẩn Nghiêu rõ ràng sửng sốt, anh cong môi, giọng trầm thấp đáp một tiếng được, rồi dập tắt điếu thuốc trên tay.

Hạ Mạt không nói gì nữa, chủ yếu là cô không biết mở lời thế nào, trên người anh có nhiều vết thương nặng như vậy, lẽ ra phải đến bệnh viện xử lý mới đúng, nếu không thì cũng phải tiêm phòng uốn ván nhưng cô lại không dám nói. Có lẽ đối với anh, cuộc sống đánh đấm giết chóc, động một chút là thấy máu bị thương như vậy đã là chuyện thường như cơm bữa, mình như một chuyên gia đi khuyên anh, ít nhiều cũng có vẻ không thích hợp.

Hơn nữa, cô lấy tư cách gì để nói đây? Là quan tâm anh sao? Không, chắc chắn không phải! Cô cũng không giải thích rõ được, tại sao từ lúc nhìn thấy những vết thương rỉ máu trên người Chu Cẩn Nghiêu vừa rồi, trong lòng cô lại có một sự lo lắng và căng thẳng không tên. Hạ Mạt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, cô quy kết những cảm xúc này là phản ứng theo bản năng của một người bình thường khi nhìn thấy người khác bị thương.

Chu Cẩn Nghiêu tháo khẩu súng đeo ở thắt lưng xuống, thay một bộ quần áo sạch, thấy Hạ Mạt vẫn ngây người đứng đó, anh nhếch cằm về phía giường: "Không ngủ sao?"

"Ngủ chứ." Cô vẫn không thể nói ra lời tìm bác sĩ đến xem.

Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo gối của cô lại gần hơn, trong lúc cử động, anh nhìn thấy cán bàn chải đánh răng được mài nhọn giấu dưới gối cô.

Thấy đồ vật bị anh phát hiện, cả người Hạ Mạt giật mình kinh sợ, đồng tử đột nhiên giãn to.

"Đây là cái gì?" Chu Cẩn Nghiêu dùng những ngón tay thon dài tùy ý chơi đùa với cán bàn chải đánh răng, giọng điệu bình thản hỏi.

"Tôi..."

Chu Cẩn Nghiêu dùng đầu ngón tay sờ nhẹ vào đầu cán hơi sắc nhọn, ngẩng đầu nhìn cô: "Giấu dưới gối, định dùng để đối phó với tôi sao?"

"Không phải... Thật sự không phải..."

Hạ Mạt vội vàng lắc đầu phủ nhận, đó là thứ cô định dùng để phòng thân, trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng không ngờ đến, mỗi ngày chỉ suy tính xem làm thế nào để trốn thoát, rời khỏi đây, an toàn trở về nước. Là sau hai lần gặp Nhu Khang, cô mới bắt đầu có ý nghĩ như vậy, cô sợ nếu có chuyện tương tự xảy ra thêm lần nữa, mà Chu Cẩn Nghiêu hoặc Đại Xuyên lại không có ở đó thì thứ này ít nhất cũng có thể có chút tác dụng, dù sao thì tiền đề để cô trốn thoát là phải sống sót.

Mặc dù là dùng để phòng thân nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thứ này để đối phó với Chu Cẩn Nghiêu.

"Vậy là dùng để đối phó với ai?"

"Nhu... Nhu Khang bọn họ..."

"Thật đấy, tôi không dùng nó để đối phó với anh, hôm đó sau bữa tiệc, tôi lại gặp Nhu Khang, nếu không phải vì anh quay lại, tôi không biết sẽ thế nào nữa, tôi sợ lắm... Chu Cẩn Nghiêu, tôi sợ bọn người Nhu Khang... Tôi sợ ánh mắt của những người đó nhìn mình... Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, không biết muộn thế này còn có ai đến, nhất thời tình thế cấp bách, tôi mới cầm nó lên."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!