Chương 139

Đăng lúc 23:03 05/06/2025 39 0
Chương trước Chương tiếp
Khi Chu Cẩn Nghiêu trở về, anh thấy Hạ Mạt đang bận rộn trong bếp, nồi canh xương sườn ngô trong nồi đất đang sôi ùng ục, ngôi nhà vốn lạnh lẽo của anh giờ đây tràn ngập hơi ấm của bếp núc.

Hoàng hôn đã buông, mặt trời lặn trên đường chân trời rải những tia nắng vàng cuối cùng xuống mặt đất, ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, rải rác bao quanh Hạ Mạt.

Mái tóc đen dài của cô lúc này được buộc hờ hững sau gáy, khi cô cúi đầu vài sợi tóc vô tình trượt khỏi tai, rủ xuống bên má.

Chu Cẩn Nghiêu đột nhiên có cảm giác lâu lắm rồi mới thấy ấm áp như ở nhà và người mang lại cho anh cảm giác này chính là Hạ Mạt.

Mãi đến khi Chu Cẩn Nghiêu đặt đồ trong tay xuống cạnh đó, Hạ Mạt mới để ý đến anh.

"Anh, sao anh lại về thế? Em không biết anh sẽ về ăn tối nên em không nấu nhiều cơm..."

Cô rửa sạch tay dưới vòi nước, sau đó đưa tay định mở nồi cơm điện, xem có kịp nấu thêm cơm không, ánh mắt cô dừng lại ở đồ anh đặt ở bên cạnh, túi đựng mang phong cách Trung Quốc quen thuộc, bên trong xếp chồng lên nhau mấy hộp, trên đó có dòng chữ - Bánh gạo nếp Lương Nông A Kiều.

Tay Hạ Mạt khựng lại giữa không trung.

"Đây... mua ở đâu thế...?"

Bánh gạo nếp Lương Nông là một loại bánh ăn vặt truyền thống của miền Nam, ở trong nước chỉ có thể mua được ở thị trấn Lương Nông, Hạ Mạt đương nhiên không tin ở Thái Lan lại có cửa hàng bán loại bánh ít người biết đến như vậy.

"Hôm trước không phải em nói muốn ăn sao?"

Hạ Mạt cụp mắt, trong lòng mềm nhũn.

Cô mở hộp, lấy ra một chiếc bánh vuông vức, mặt trên có khắc chữ Trung Quốc, nhẹ nhàng cắn một miếng, nhân bánh tràn ra, trong khoang miệng lập tức tràn ngập vị ngọt ngào của đậu xanh mịn màng.

Giống hệt hương vị bánh gạo nếp Lương Nông mà bà ngoại mua cho cô hồi nhỏ.

Hạ Mạt đưa góc còn lại của chiếc bánh trong tay đến bên môi Chu Cẩn Nghiêu: "Hồi nhỏ bà ngoại mua cho em ăn, chính là hương vị này"

Chu Cẩn Nghiêu đưa tay lau sạch vụn bánh vô tình dính trên môi cô, hơi cúi đầu, ngậm lấy chiếc bánh và cả đầu ngón tay cô vào miệng.

Hạ Mạt đỏ mặt vì lưỡi anh vô tình liếm láp, cô vội rút tay ra: "Ăn cơm thôi..."

Nhưng người đàn ông lại đưa cánh tay dài ra, ôm lấy cô xoay một vòng, bàn tay to đặt lên mông cô, ánh mắt dừng lại trên hàng mi run rẩy của cô: "Không vội, ăn thứ khác trước đã."

Chu Cẩn Nghiêu nâng mông cô lên, Hạ Mạt kêu lên một tiếng, theo bản năng vòng hai cánh tay trắng nõn mềm mại lên vai anh.

Hạ Mạt như một con gấu túi, treo trên người đàn ông.

Anh đi đến trước bếp, dơ tay tắt bếp.

Cảm nhận được một cánh tay không còn đỡ lấy cơ thể mình, Hạ Mạt vô thức bám chặt lấy cổ anh, cơ thể áp chặt vào anh, hai chân căng cứng, cố gắng kẹp chặt lấy vòng eo săn chắc của anh, sợ mình ngã xuống.

Chu Cẩn Nghiêu khẽ nhếch môi, hơi thở nóng hổi lướt qua má cô: "Kẹp chặt thế à?"

Rõ ràng anh đang ám chỉ đôi chân của cô nhưng Hạ Mạt lại vô thức nghĩ đến những lần trước trên giường, anh cũng từng nói như vậy.

Cô quay mặt sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Em... em sợ ngã..."

Người đàn ông há miệng ngậm lấy vành tai đỏ bừng của cô, lẩm bẩm: "Sẽ không."

Nói rồi, bàn tay to của anh đặt lên thắt lưng cô, hơi dùng sức, ép chặt phần thân dưới của hai người lại với nhau.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!