Chương 70

Đăng lúc 22:58 05/06/2025 61 0
Chương trước Chương tiếp
Hắc Sài giơ tay chỉ vào căn phòng cuối hành lang, sau đó lại ngồi xuống ghế sofa, rít một hơi thuốc.

Hạ Mạt đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cô gái bỏ trốn đang nằm trên giường, tay chân bị trói bằng dây thừng, trên trán cô ấy có một cục u tím bầm, còn trên cổ tay có một số vết xước giống như dao cắt, vết thương trông rất mới, có vẻ như mới cắt không lâu.

Thấy cô đi vào, Hồng Diệp đứng dậy, đặt bát cháo trên tay xuống, thở dài.

"Hắc Sài phát hiện ra cô ấy trong một hang động, lúc tìm thấy cô ấy đã ngất đi rồi"

Hồng Diệp dừng lại một chút: "Có lẽ là do đói, vừa nãy tôi cho cô ấy uống chút nước đường thì tỉnh lại, tôi đi vào bếp nấu chút cháo, thế mà cô ấy lại đập đầu vào tường, sau đó không biết lấy đâu ra một con dao, khiến Hắc Sài không còn cách nào khác đành phải trói cô ấy lại..."

"Cô ấy không ăn không nói, khuyên thế nào cũng không được."

Hạ Mạt ngồi xuống bên giường, nhìn cô gái trên giường đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô nhẹ giọng hỏi: "Chị Hồng Diệp, chị cho tôi nói chuyện với cô ấy được không?"

Hồng Diệp không muốn để hai người họ ở riêng với nhau, vừa nãy cô gái kia trông thật đáng sợ, có vẻ như muốn tìm cái chết, Hồng Diệp lo Hạ Mạt ở đây, lỡ như cô ấy liều mạng làm Hạ Mạt bị thương thì không biết ăn nói thế nào với Chu Cẩn Nghiêu.

Thấy Hồng Diệp do dự, Hạ Mạt chỉ vào tay chân bị trói của cô gái: "Chị Hồng Diệp, chị yên tâm, không sao đâu, cô ấy không phải vẫn bị trói sao? Hơn nữa cô ấy còn chưa ăn cơm, làm gì có sức?"

"Được rồi, tôi đứng ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi." Trước khi đi, Hồng Diệp lại lo lắng nhìn quanh phòng một lượt, xác nhận trong phòng không còn thứ gì có thể gây thương tích, cô ấy đóng cửa lại.

Hồng Diệp vừa mới đi, Hạ Mạt liền đưa tay cởi trói ở cổ tay cô gái: "Tôi có thể thả cô đi."

Nghe cô nói vậy, cô gái vốn không có biểu cảm gì đột nhiên quay đầu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ cảnh giác và nghi ngờ, còn có chút không thể tin nổi.

Lúc đó, Hạ Mạt cảm thấy như nhìn thấy chính mình.

Hạ Mạt mỉm cười nhẹ với cô gái, cô nhìn đôi mắt đẹp của đối phương, tự nói: "Tôi cũng giống cô, chỉ là tôi không biết mình đến đây bằng cách nào. Nhà tôi ở Trung Quốc, trường học, bạn bè, thầy cô đều ở Trung Quốc, vì giúp đỡ một cụ già, tôi bị đánh thuốc mê, bị đưa ra nước ngoài, rồi bị đưa đến chợ đen đấu giá, sau nhiều lần chuyển nhượng, cuối cùng bị đưa lên giường của một người đàn ông lạ mặt."

Cô gái nghe cô kể lại quá trình bi thảm này một cách bình thản, đồng tử hơi mở to.

"Cô có muốn rời khỏi đây không? Những người ở đây ngày nào cũng sống trong cảnh đầu rơi máu chảy, mạng người trong mắt họ chẳng khác gì cỏ rác nhưng tôi chỉ có một mạng... Tôi muốn sống sót rời khỏi đây, trở về quê hương, trở về trường học..."

Đôi môi tái nhợt của cô gái mấp máy, giọng nói khàn khàn: "Tôi muốn đi tìm mẹ tôi..."

Hạ Mạt thấy cô cuối cùng cũng chịu mở lời nói chuyện với mình, cô cúi xuống từ từ cởi trói ở mắt cá chân cô gái: "Được, vậy cô có biết mẹ cô ở đâu không?"

"Cô định dùng hai chân để đi tìm mẹ cô sao? Trên đường đi cô ăn gì uống gì? Sẽ ở đâu? Nếu gặp phải quân phản loạn thì sao?"

"Cô nghĩ là chân cô chạy nhanh hơn hay đạn của quân phản loạn nhanh hơn?"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!