Chương 1

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 12 0
Chương tiếp
Ánh trăng sáng vằng vặc treo cao giữa bầu trời, từng lớp ánh bạc dịu dàng rọi xuống bụi cỏ tươi tốt bên ngoài.

Đêm khuya vốn yên ả không tiếng động, chỉ có vài tiếng ve vang lên đơn lẻ nghe rất ồn ào, khiến người ta thấy phiền lòng.

Tuy không còn ánh nắng gay gắt của ban ngày nhưng thời tiết vẫn oi bức khó chịu như cái lồng hấp, nóng đến mức như thiêu đốt. Ninh Linh nằm trên giường, cố chợp mắt một lát.

Phòng nàng sống nằm ở vị trí chẳng tốt đẹp gì, ban ngày nắng chiếu thẳng lên nóc, gió nam gió bắc đều không lọt vào được, khiến bên trong hầm hập không khí nóng, cực kỳ ngột ngạt.

Phòng này lẽ ra phải có bốn người ở chung, nhưng ai cũng chê không gian oi bức nên cuối cùng chỉ còn hai người.

Giờ Hợi đã qua, mọi người trong viện đều đã ngủ say. Đúng lúc ấy, bên giường còn lại vang lên giọng nói khe khẽ: “Ninh Linh, ngươi ngủ rồi sao?”

Gọi liền mấy tiếng không thấy ai đáp lại, Thu Nguyệt mới rón rén ngồi dậy, lặng lẽ mang giày rồi bước ra khỏi phòng.

Chờ cửa khép lại, Ninh Linh mới mở mắt, khẽ thở dài một hơi. Hôm nay là ngày 21 tháng Sáu.

Trong lòng không kìm được tò mò, nàng nhẹ nhàng mang giày, dựa vào ánh trăng mờ nhạt ngoài trời, lặng lẽ bước theo sau Thu Nguyệt.

Vì thuận tiện hầu hạ mà không làm phiền đến chủ tử, phòng của đám hạ nhân đều đặt gần hoa viên phía sau, tiện cho việc chăm sóc cây cảnh và hoa cỏ.

Thu Nguyệt men theo con đường nhỏ dẫn tới hoa viên. Lúc này trong vườn hoa đang độ nở rộ, núi giả chồng chất, cây cối rậm rạp, xen giữa là vài đình hóng mát thấp thoáng giữa bóng tối.

Ninh Linh lặng lẽ theo sát phía sau, phát hiện phía trước tựa hồ có một bóng người đang đứng chờ.

Thu Nguyệt hiển nhiên cũng trông thấy, bước chân bỗng trở nên gấp gáp, vội vàng chạy tới như đang rất nóng lòng.

Ninh Linh không dám lại gần quá, chỉ dám ẩn mình sau những tán cây rậm rạp, cẩn trọng di chuyển về phía trước.

“Trương ca, cuối cùng chàng cũng tới rồi.” Giọng Thu Nguyệt đầy kích động, cả người nhào tới trước.

Nam nhân kia vóc dáng cao lớn, cũng lập tức lên tiếng: “Ta vừa mới kết thúc tuần tra hoa viên, vất vả lắm mới kiếm được cớ để ra đây gặp nàng.”

Nghe đến đây, Ninh Linh liền đoán ra thân phận nam nhân kia, chắc hẳn là một thị vệ tuần tra trong phủ. Nam nữ thầm thương trộm nhớ vốn dĩ chẳng phải chuyện gì to tát, nàng cũng không định xen vào chuyện riêng của người khác.

Nhưng vấn đề là, chủ nhân của bọn họ lại là Tấn Dương hầu Bùi Huyễn, là thân thích của đương kim Hoàng Đế, dòng dõi hoàng tộc, quy củ trong phủ chưa bao giờ dễ dãi. Nếu bị phát hiện tư tình, hậu quả thật sự chẳng nhỏ.

Hơn nữa dạo gần đây, Thu Nguyệt hay tìm cớ vay mượn bạc từ nàng, xem ra không hề đơn giản.

“Trương ca, mấy hôm nay trời nóng dữ lắm, chàng trực đêm phải để ý đấy, đừng để say nắng.” Giọng Thu Nguyệt dịu dàng, còn kiễng chân lau mồ hôi cho hắn ta.

Nữ tử với dáng người thướt tha tựa sát vào người hắn ta, Trương ca không nhịn được đưa tay ôm nàng ấy vào lòng.

“Ta vẫn ổn, đừng lo lắng.” Giọng hắn ta trầm xuống, tay bắt đầu có chút không đứng đắn.

Thu Nguyệt mặt đỏ như lửa, khẽ hờn dỗi: “Đừng làm mấy chuyện bậy bạ.”

Nàng ấy định giơ tay đẩy hắn ta ra, nhưng lại bị Trương ca giữ chặt, tiếp tục gặng hỏi: “Nàng còn chưa trả lời ta đâu đấy.”

Thu Nguyệt khẽ cau mày, như đang nhớ lại rồi nói: “Hôm nay không thấy ai khả nghi. Hầu gia sáng sớm ra ngoài, đến chạng vạng mới quay về.”
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!