Chương 16

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 13 0
Chương trước Chương tiếp
Ninh Linh không nói gì, nếu như Thu Nguyệt chưa từng tặng nàng đôi giày vớ ấy, có lẽ nàng đã có thể thờ ơ lạnh nhạt, vô tâm vô tình mà bỏ mặc.

Nhưng Thu Nguyệt lại vô duyên vô cớ trao nàng một chút tình nghĩa, còn gián tiếp cứu mạng nàng. Chuyện tốt đến này, nàng sao có thể làm ngơ?

Chỉ cần có một lượng bạc này, ít nhất Thu Nguyệt còn có thể nhờ người sắc thuốc, giữ lại một phần hy vọng sống. Về sau thế nào, nàng cũng không can dự được nữa.

Bùi Huyễn vóc dáng cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng thấy rõ động tác nàng đứng dậy, cũng trông thấy nàng lật túi tiền lấy bạc. Trong chiếc túi đơn sơ ấy gần như không còn gì.

Hắn cười lạnh, giọng đầy châm biếm: “Không ngờ hôm nay lại gặp được Bồ Tát sống, thích làm việc thiện cơ đấy.”

Vừa nãy Thu Nguyệt cò nói nàng tâm không tốt, hắn cũng nghe rõ rành rọt.

Ninh Linh biết rõ không thể đối nghịch, lập tức cúi đầu cung kính: “Nô tỳ là thị nữ bên người Hầu gia, lời nói việc làm đều đại diện cho chủ tử. Hầu gia có lòng, hạ nhân chúng nô tỳ càng vô cùng cảm kích.”

Một lượng bạc đối với Bùi Huyễn chẳng đáng là gì, nhưng với một nha hoàn như nàng thì lại là cả gia tài.

Vừa rồi hắn nhìn thấy túi nàng vẫn còn ít tiền, rõ ràng không phải đói bụng đi tìm cơm thừa mà tiện thể mang theo. Trong lòng hắn đã đoán được một nửa.

“Lý do gì mà lại mang nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng định chạy trốn sao?”

Câu nói ấy đánh trúng chỗ đau khiến tim Ninh Linh đập loạn, gắng gượng cười: “Nô tỳ không dám. Chỉ là từ nhỏ sống khổ, thói quen mang bạc bên người mới thấy yên tâm.”

Lại là một lời nói dối trắng trợn, đã nghèo từ nhỏ, sao vừa rồi còn hào phóng cho Thu Nguyệt bạc?

Bùi Huyễn lười đôi co, quay sang dặn thị nữ: “Tử Diệp, dọn dẹp đi. Ta muốn nghỉ một lát.”

Vương Bách lập tức sai người đưa Thu Nguyệt rời khỏi sân.

Cả sân viện Tranh Huy chỉ còn mình Ninh Linh lẻ loi đứng đó, nhất thời không biết phải làm gì.

Vừa rồi Bùi Huyễn nói muốn nàng làm thị nữ bên người, vậy bây giờ nàng nên theo vào phòng, hay là về lại chỗ cũ, đợi mai mới đến nhận việc?

Nàng còn chưa nghĩ xong, thì giọng lười biếng quen thuộc đã vang lên sau lưng: “Ninh Linh, thật sự định chạy sao?”

Câu này khiến sắc mặt nàng trắng bệch, chỉ có thể vội vàng đáp: “Nô tỳ không dám.”

Nói xong liền bước theo vào bên trong viện Tranh Huy.

Bên trong bài trí tinh xảo, mỗi món đồ đều vô cùng đắt giá, đều là do chọn lựa kỹ càng.

Một hàng nha hoàn nối đuôi nhau bước ra, người bê chậu nước, người cầm khăn mặt.

Ninh Linh cố ý tìm một góc khuất, lặng lẽ quan sát Tử Diệp dẫn các nha hoàn trải giường, chuẩn bị hầu hạ chủ tử ngủ.

Hôm kia nàng từng nghe nói, có một thị nữ bên người Bùi Huyễn bị hắn đánh chết tại chỗ. Không biết có ẩn tình gì, hay chỉ vì lỡ miệng tiết lộ hành tung, hoặc đơn giản chỉ vì làm hắn không vừa ý?

Dù sao thì một kẻ giết người như ma, vốn chẳng cần lý do.

Đôi mắt nàng long lanh như mặt nước, ánh nhìn luôn luôn chuyển động, nét mặt nhẹ nhàng như đang cười, nhưng trong lòng lại đầy trầm tư.

Nàng còn chưa kịp phát hiện Bùi Huyễn đã đến gần, chỉ cảm thấy một hơi thở nóng rực phả bên tai, mang theo mùi hương thanh nhàn lười biếng: “Phải dụng tâm học cho tốt, bằng không mất mạng cũng chẳng ai nói giúp đâu.”

Ninh Linh vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng trong trẻo đáp lời.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!