Chương 18

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 13 0
Chương trước Chương tiếp
Giọng nói của nàng thanh thanh dễ nghe, khiến cơn mỏi mệt của Bùi Huyễn cũng vơi bớt vài phần.

Hắn như đang trò chuyện bâng quơ: “Cũng chẳng phải điều gì quá cấm kỵ, chỉ là phản bội chủ tử thôi.”

Hắn sắc bén nhìn thẳng vào mắt Ninh Linh, nhất là khi nhấn mạnh hai chữ ‘phản bội’, như cố ý dò xét.

Nếu bình tĩnh mà ngắm, dung mạo Bùi Huyễn đúng là tuấn tú đến chói mắt, khí độ phi phàm. Nhưng cũng chính vì quá mức rực rỡ, lại khiến người đối diện không khỏi sợ hãi. Loại đẹp đẽ mang theo sát khí ấy, đủ để làm người khác rét run.

Ninh Linh biết rõ, hắn là người có quyền thế không gì không làm được. Nàng chỉ có thể vội vã tỏ rõ lập trường: “Nô tỳ vạn lần không dám phản bội chủ tử.”

Bùi Huyễn tùy tay nhặt một quả thanh mai trên mâm, giơ lên dưới ánh nến quan sát: “Bỏ trốn, chính là phản bội.”

Ninh Linh hiểu ngay, hắn đang mượn chuyện để gõ nàng.

Còn chưa kịp mở miệng thanh minh, hắn đã tiếp lời: “Ngươi biết Trương Xa thế nào rồi chứ?”

Nàng không rõ vì sao hắn lại lôi chuyện này ra nói với mình, là tiếp tục dò hỏi sao?

Vì thế nàng thuận theo: “Là Lâm đại nhân đã tra ra kết quả rồi sao?”

Lâm Vi Đức là người có chức vị trong phủ, không phải thị vệ tầm thường. Việc này là do Niệm Nhi và Hi Phúc từng nói qua với nàng.

“Ừ, đúng là xương cứng.” Bùi Huyễn tiếp tục: “Gân tay gân chân đều bị chặt mà vẫn không chịu nói thật.”

Theo miêu tả của hắn, trong đầu Ninh Linh lập tức hiện lên hình ảnh đầy máu và tra tấn rùng rợn.

Mặt nàng thoáng trắng bệch, môi cũng tái đi: “Hắn theo dõi hành tung của chủ tử, bị trừng phạt cũng là đúng tội.”

Bùi Huyễn gật đầu tán đồng: “Đầu óc hắn cũng nhanh nhạy đấy. Vừa phát hiện không ổn đã định kéo người khác thế mạng, đáng tiếc vẫn bị ngươi nhận ra.”

Hắn ngừng lại một chút, nhàn nhạt bổ sung: “Chỉ tiếc cho Thu Nguyệt.”

Miệng nói đáng tiếc, nhưng trong mắt hắn lại chẳng có chút tiếc thương nào. Thậm chí trong đôi mắt sâu ấy còn ánh lên tia thú vị, chăm chú nhìn phản ứng của Ninh Linh.

Lòng Ninh Linh lập tức sinh cảm giác bất an. Trầm mặc một hồi, nàng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thu Nguyệt... đã làm sao rồi?”

“Chết rồi.” Bùi Huyễn bình thản buông hai chữ. Với hắn, một mạng người chẳng khác gì một món đồ vứt bỏ.

Thật ra Ninh Linh cũng đoán được phần nào, vết thương của Thu Nguyệt nặng đến thế, lại còn bị bán ra ngoài, dù là nơi đàng hoàng đi nữa thì mạng sống e cũng khó giữ. Nhưng nàng vẫn không cam lòng tin rằng Thu Nguyệt lại chết dễ dàng như vậy. Nàng ấy còn trẻ, thể lực cũng tốt, hơn nữa chính nàng đã để lại bạc cho nàng ấy.

Nàng thất thần, khó khăn mở miệng: “Chết... thế nào?”

Dáng vẻ ấy như muốn cố lấy lòng hắn, mong giữ lại một tia hy vọng.

Bùi Huyễn vẫn thản nhiên: “Nghe nói mới vừa bị đưa đi đã phát sốt không ngừng, chỉ mấy ngày là đi.”

Đầu óc Ninh Linh ong ong, không nhịn được bật hỏi: “Không phải ta đã để lại bạc rồi sao?”

Vì sao không mời người sắc thuốc hạ sốt?

Bùi Huyễn khẽ cười, giọng cợt nhả: “Nàng ta dám phản chủ bỏ trốn, ngươi nghĩ ngoài ngươi ra còn ai dám quan tâm nàng ta không?”

Ninh Linh đứng ngẩn người tại chỗ, sống mũi cay cay, khóe mắt bắt đầu ầng ậng nước.

Nàng không biết nên thương xót cho Thu Nguyệt, hay cười nhạo chính mình ngu xuẩn, không biết tự lượng sức.

Cảm xúc mất khống chế khiến nàng lỡ trừng mắt nhìn hắn, kẻ trong mắt nàng chẳng khác gì một đao phủ vô tình.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!