Chương 17

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 15 0
Chương trước Chương tiếp
Chỉ đến khi cảm nhận được bước chân Bùi Huyễn thật sự rời đi, nàng mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo.

Trước mặt nàng là Tử Diệp. Nàng ấy là một mỹ nhân đúng nghĩa, dáng người đầy đặn mềm mại, cử chỉ uyển chuyển.

“Tối nay ngươi cũng đã mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai đến học cũng không muộn.” Tử Diệp dặn dò.

Ninh Linh gật đầu, Tử Diệp gọi nha hoàn đưa nàng tới gian nhà dưới trong viện Tranh Huy.

Nơi này hẳn là phòng từng dành cho thị nữ thượng vị bị xử lý trước đó. Trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, gọn gàng đâu ra đấy.

Tử Diệp còn chu đáo sai người đưa đến đồ dùng hằng ngày. Cả đêm luôn căng thẳng, giờ phút này Ninh Linh mới có thể tạm thời buông lỏng.

Sau khi rửa mặt sơ qua, nàng ôm chăn ngủ mê man.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Linh đã tỉnh lại. Sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, nàng lập tức đến tìm Tử Diệp.

Tử Diệp đánh giá nàng từ đầu đến chân, một đôi mắt sáng linh động, hàng mi cong dài như lông chim, môi hồng răng trắng, đúng là một mỹ nhân.

“Hầu hạ Hầu gia phải cẩn thận một chút, đừng có lơ là làm hắn tức giận.” Tử Diệp dặn.

Lúc này Bùi Huyễn đã ra ngoài lo công chuyện. Ninh Linh có ý muốn tìm hiểu tình hình, liền thuận miệng hỏi: “Tỷ tỷ dạy rất đúng, không biết bên người Hầu gia hiện có mấy thị nữ hầu hạ?”

Tử Diệp sắc mặt thoáng trầm xuống, nhưng vẫn trả lời: “Trước kia chỉ còn lại một mình ta. Giờ thì thêm ngươi nữa.”

Còn lại? Vậy người trước đâu?

Ninh Linh làm ra vẻ hoảng sợ, tiếp tục hỏi: “Hôm kia muội có nghe nói Hầu gia từng đánh chết một thị nữ, không biết...”

Câu còn chưa dứt, Tử Diệp lập tức ngắt lời: “Đừng tò mò những chuyện không nên biết, cũng đừng đi chuốc xui xẻo vào người.”

“Vâng, tỷ tỷ dạy rất phải.”

Thấy Tử Diệp kín miệng như vậy, Ninh Linh cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Nhờ có Tử Diệp chỉ dẫn quy củ, chỉ nửa tháng sau Ninh Linh đã nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt trong viện Tranh Huy.

Người như Tử Diệp tính tình thận trọng là số ít. Còn Niệm Nhi và Hi Phúc thì hoạt bát, sôi nổi hơn nhiều.

Hai người nói nhiều, lại nhiệt tình. Sau khi đã thân quen, thường hay trò chuyện với Ninh Linh.

Trời đêm đen kịt, khắp nơi đã tắt đèn, chỉ còn thư phòng viện Tranh Huy vẫn le lói ánh nến.

Dưới ánh nến vàng ấm, Bùi Huyễn mặc thường phục đơn giản, ngồi xử lý công vụ bên án thư.

Bóng đêm càng lúc càng đậm, giống như mực đậm loang đầy trời.

Ninh Linh hầu hạ bên cạnh liếc mắt nhìn ra cửa sổ, bất đắc dĩ tiếp tục mài mực.

Nàng âm thầm thở dài, chẳng biết đến bao giờ Bùi Huyễn mới chịu tắt đèn nghỉ ngơi.

Vừa mới giải quyết xong một đống việc rối rắm, Bùi Huyễn ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Linh mải mốt mài mực đến ngẩn người.

Làn da trắng nõn của nàng như phủ một lớp hồng mờ trong ánh nến, hàng mi dài cong nhẹ như cánh bướm lay động.

Hắn đưa tay đặt xuống cây bút lông quý giá, cầm chén trà bên cạnh nhấp một ngụm.

“Nghe nói ngươi từng dò hỏi nguyên nhân cái chết của thị nữ bên ta trước đó.” Giọng hắn bình thản vang lên.

Ninh Linh kinh ngạc ngẩng đầu, không biết Bùi Huyễn nghe được tin tức từ đâu, cũng không rõ vì sao hắn đột nhiên hỏi tới chuyện này.

Nàng vội đáp: “Là do sợ mình sẽ giống như nàng ấy, phạm vào điều kiêng kỵ của Hầu gia nên mới hỏi.”

Một câu mang theo chút nịnh nọt, lại lặng lẽ thăm dò xem rốt cuộc người kia đã phạm lỗi gì.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!