Chương 4

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Huống chi hai người đã có quan hệ thân mật, nếu chẳng may mang thai, càng là chuyện khó giấu.

Trương ca không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: “Hôm nay Hầu gia có xuất hiện không?”

Thu Nguyệt vội đáp: “Tối qua ta về muộn, không thấy Hầu gia quay lại. Có lẽ là cả đêm không về phủ.”

Người nam trầm ngâm một lát rồi dặn dò tiếp: “Gần đây nàng cứ tiếp tục chú ý thêm.”

“Trương ca, chúng ta ngày nào cũng dò hỏi hành tung của chủ tử làm gì? Hầu gia tính tình tàn nhẫn, hôm kia còn đánh chết một thị nữ. Nếu để hắn phát hiện, ta chết chắc.”

Giọng Thu Nguyệt lộ rõ nôn nóng, trong lòng đã bắt đầu thấy bất an.

Trương ca vội dỗ dành: “Ta là vì kế hoạch sau này. Nếu hắn không có trong phủ, chúng ta hành sự chẳng phải càng thuận lợi sao?”

Ninh Linh nghe đến đây thì càng chắc chắn một điều rằng gã nam nhân kia đang nói dối. Nếu thực sự chỉ muốn đợi lúc Hầu gia rời phủ thì chỉ cần ghi nhớ giờ giấc ra vào là đủ. Cần gì để ý hắn gặp ai, đi đâu? Rõ ràng là đang theo dõi động tĩnh cụ thể, chẳng khác gì đang nhằm vào hắn.

Thu Nguyệt cũng chẳng nghĩ sâu, lập tức hỏi: “Vậy Trương ca định sắp xếp thế nào?”

Trương ca cười đắc ý: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Sau giờ Hợi tối mai, nàng cứ theo tuyến đường từ phòng mình, men theo lối hôm nay chúng ta gặp nhau, đi qua sân Đông Nam, rồi từ cửa nách mà ra ngoài.”

Thu Nguyệt vẫn còn lo lắng: “Nhưng chẳng phải chỗ đó ngày nào cũng có thị vệ tuần tra sao? Đại môn cũng có người gác, ta sợ không thoát được.”

“Yên tâm, ta đã dò kỹ rồi. Lúc đó không có ai tuần tra, cửa nách Đông Nam cũng là người ta quen biết, đến lúc ấy ta sẽ giữ chân hắn, nàng chỉ cần nhân cơ hội trốn đi là được.”

“Trương ca, chàng làm việc ta yên tâm lắm.” Giọng Thu Nguyệt mang theo vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Ra khỏi cửa thì đi thẳng về hướng Nam, người nhà ta sẽ tới tiếp ứng, nàng nhất định phải đưa phong thư kia cho họ.” Trương ca không quên dặn lại.

“Yên tâm đi, việc lớn như vậy ta không dám quên đâu.” Thu Nguyệt hạ giọng hỏi: “Chúng ta có bị Hầu gia phát hiện không?”

“Phát hiện gì chứ? Một nha hoàn bé nhỏ như nàng, hắn thèm để tâm chắc?”

Ngay sau đó là những tiếng hôn hít và hơi thở dồn dập khiến Thu Nguyệt không nói thêm được gì.

Ninh Linh ngồi sau lùm cây, tim đập thình thịch. Trong đầu nàng xoay chuyển liên tục. Nàng có nên nhân cơ hội này mà bỏ trốn luôn không? Cơ hội như vậy không biết bao lâu mới có lại lần nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Ninh Linh vẫn còn nhiều điều lấn cấn. Dù Thu Nguyệt ra khỏi phủ thật thì vẫn có người chờ đón ngoài kia, còn nàng thì không.

Một thân một mình rời khỏi phủ, không hộ tịch, không thân thích, Ninh Linh đi ra ngoài rồi sẽ sống thế nào đây?

Trên người nàng chỉ có vài lượng bạc lẻ, không đủ chống đỡ bao lâu. Không hộ tịch, lại chẳng có nghề nghiệp, ở bên ngoài e rằng không trụ nổi mấy ngày.

Thế nhưng nếu tiếp tục ở lại trong phủ, với tính tình tàn bạo của Bùi Huyễn, không biết đến lúc nào mới giữ được mạng sống. Chưa kể, phải tích góp bao nhiêu năm mới đủ tiền chuộc thân?

Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Linh quyết định tạm thời chuẩn bị trước, đợi đến đêm nay, sẽ căn cứ tình hình thực tế mà quyết định.

Càng gần đến ngày hẹn, nàng càng cảm nhận được sự căng thẳng từ phía Thu Nguyệt. Nàng ấy thường xuyên ngồi lặng ở đầu giường, tâm trạng bất ổn.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!