Chương 11

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Ninh Linh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giọng run run: “Nô tỳ tên là Ninh Linh, phụ trách quét dọn phía sau hoa viên.”

Tiếng gào thảm của Thu Nguyệt vẫn vang vọng trong sân, nghe đến đau cả lòng.

Bùi Huyễn khẽ nhíu mày, khó chịu liếc qua. Lâm Vi Đức lập tức sai người nhét vải vào miệng Thu Nguyệt, dập tắt tiếng kêu thảm thương ấy.

Trời hè tháng sáu nắng gắt, vậy mà trong sân lại có cảm giác băng lạnh len lỏi. Ninh Linh cảm giác như khí lạnh từ mặt đất trườn lên chân, chui thẳng vào lòng.

Giây phút này, cả nàng lẫn Thu Nguyệt đều không còn là con người mang đầy đủ nhân cách. Họ chỉ là công cụ, là nô lệ sống dưới tay kẻ có quyền sinh sát.

Giữa tiếng kêu thảm thiết bị bóp nghẹn, Bùi Huyễn khẽ lặp lại tên nàng như đang nghiền ngẫm: “Ninh Ninh?”

“Là Linh.” Ninh Linh khẽ sửa: “Linh trong gió mát, nước trong, thuyền nhỏ tiêu dao.”

Bùi Huyễn liếc nàng một cái, rõ ràng thấy nàng đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, trán đẫm mồ hôi lạnh, vậy mà vẫn cố chấp sửa âm cho đúng.

Tính khí bướng bỉnh, cứng đầu đến tận xương.

Nàng quỳ thẳng, vóc người mảnh khảnh nhưng sống lưng không hề cúi xuống, ngẩng cao đầu như đang đối diện với số phận. Trong dáng vẻ ấy, không chút nào giống một nha hoàn khiêm nhường, hắn chỉ thấy một cốt cách bất khuất, ngạo nghễ như nhành mai giữa trời đông giá.

“Biết chút thi thư, tức là biết chữ?” Bùi Huyễn chậm rãi hỏi tiếp, ánh mắt không rời khỏi nàng.

Ninh Linh khẽ cúi đầu, má đỏ ửng vì xấu hổ, giọng nhỏ nhẹ: “Không… Nô tỳ không biết chữ.”

Lời vừa dứt, nàng cúi thấp đầu hơn nữa, vẻ mặt thẹn thùng như đóa hoa đào mới nở.

Bên kia, Thu Nguyệt sau khi chịu mấy trượng đã gần như gục xuống, ánh mắt đẫm lệ cầu xin nhìn về phía Bùi Huyễn.

Lâm Vi Đức giơ tay ra hiệu cho thị vệ dừng tay, sau đó lạnh lùng kéo miếng vải nhét trong miệng nàng ấy ra: “Còn gì muốn khai không?”

Thu Nguyệt thở hổn hển, cố gắng hít lấy chút không khí mới mẻ, giọng nghẹn ngào: “Hầu gia… Nô tỳ chỉ là muốn về nhà một chuyến, không có ý phản bội… Cầu xin Hầu gia tha mạng…”

Bùi Huyễn ngồi phía trên, cười lạnh một tiếng: “Không ngờ ngươi cũng cứng đầu như vậy, không thấy quan tài thì không đổ lệ.”

Lâm Vi Đức nhìn lướt qua eo lưng Thu Nguyệt, đã thấy máu rịn ra nhuộm đỏ cả áo sau lưng.

Hắn ta lại hỏi tiếp: “Phong thư kia là ai đưa cho ngươi?”

Thu Nguyệt lập tức mở to mắt, lắc đầu: “Là nô tỳ nhờ người biết chữ viết giúp… Nô tỳ không dám nữa…”

Ninh Linh cau mày, Thu Nguyệt nói vậy chẳng khác nào tự chôn mình. Lá thư kia rõ ràng là ghi chép toàn bộ hành tung của Bùi Huyễn, đủ thấy Trương ca kia tám chín phần là mật thám được cài vào phủ, từ đầu đến cuối chỉ muốn lợi dụng nàng ta để chuyển tin tức.

Lâm Vi Đức không nói thêm lời vô ích, ánh mắt ra hiệu tiếp tục thi hành.

Bùi Huyễn từ đầu đến cuối quan sát kỹ phản ứng của tất cả mọi người phía dưới. Dù là biểu cảm nhỏ như lông mi lay động, hắn cũng không bỏ qua. Khi nhìn đến Ninh Linh, một tia biến hóa thoáng hiện qua trong mắt hắn, rõ ràng là nàng biết chuyện.

“Ngươi ở cùng phòng Thu Nguyệt, khi đi không phát hiện nàng ta biến mất sao?” Bùi Huyễn trầm giọng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo chuyển đến trước mặt nàng.

Ninh Linh vội cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Nô tỳ thức dậy trong bóng tối, không nhìn rõ lắm, cũng không chú ý…”

Thật giống một con hồ ly nhỏ, giảo hoạt kín kẽ.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!