Chương 6

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Nửa canh giờ sau, nàng lặng lẽ bám theo Thu Nguyệt thuận lợi vượt qua vườn hoa phía Đông Nam.

Nghe nói Đông Nam sân vốn được chuẩn bị để làm nơi ở cho thiếp thất của Bùi Huyễn. Thế nhưng, vì tính khí hắn táo bạo lại độc đoán, mãi vẫn chưa định ra hôn sự. Nhà quyền quý từ trước đến nay luôn có chính thê rồi mới rước thiếp thất, chuyện trong phủ vẫn còn bỏ ngỏ.

Hiện tại xung quanh không một bóng người, bước chân của hai người cũng nhanh hơn đôi chút.

Giờ Hợi, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cơn gió đêm mang theo sương rơi lất phất, ướt đẫm vạt áo dưới của cả hai.

Họ vốn là nha hoàn làm việc nặng nhọc, thể lực tự nhiên không thể sánh bằng nam tử, lại vừa đi vừa căng thẳng đề phòng, tiêu hao rất nhiều sức lực. Quần áo sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

Một luồng gió đêm lạnh buốt thổi qua, khiến cả hai đồng loạt rùng mình.

Càng đến gần cửa nhỏ phía Đông Nam, hai người lại càng thêm hồi hộp, tim treo lơ lửng nơi cổ họng.

Cửa nhỏ Đông Nam là nơi hằng ngày các vú già và nha hoàn ra vào mua đồ, gác cổng cũng vì thế mà lỏng lẻo nhất.

Thu Nguyệt ẩn mình trong một bụi cây xanh mướt, cẩn thận quan sát phía cổng. Chỉ thấy có hai gã nam tử trông giữ, một tên đang ngủ gật, tên còn lại thì dáo dác nhìn quanh, có vẻ nhàm chán.

Nàng ấy rón rén nhìn khắp xung quanh, ánh mắt đảo tới đảo lui tìm bóng Trương ca. Bọn họ đã thương lượng xong, giờ này hẳn hắn ta nên có mặt.

Thu Nguyệt vừa xoay người, chiếc bao vải trên vai vướng vào cành cây, phát ra tiếng soạt nhẹ, lùm cây theo đó cũng rung lên.

“Ai đó?” Tên thủ vệ đang cảnh giác lập tức hô lớn, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động.

Tiếng hét của hắn ta khiến tên còn lại cũng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, dụi mắt đứng dậy.

Trốn phía sau bụi cây, Thu Nguyệt sợ hãi đến toàn thân đông cứng, bao vải vẫn treo lủng lẳng trên cành cây, không dám với tay gỡ xuống. Trán nàng ấy lấm tấm mồ hôi lạnh, hơi thở rối loạn.

Ở phía xa, Ninh Linh cũng đã thấy rõ tình cảnh ấy. Thân hình nhỏ nhắn của nàng được bóng cây che kín, gần như không ai nhận ra.

“Chỗ đó có người sao?” Tên mới tỉnh ngủ lầu bầu nói.

“Ta thấy rõ ràng bụi cây kia vừa mới động đậy.” Lý thủ vệ nghiêm giọng, ánh mắt dán chặt vào chỗ vừa phát hiện dị động: “Phía sau nhất định có người!”

Tên còn lại không để tâm, lười biếng khoát tay: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, nơi này gần nhà bếp, mèo chuột nhảy nhót là chuyện bình thường.”

Lý thủ vệ vẫn không buông tha: “Ta phải qua đó xem thử!”

Hắn ta siết chặt cây thương đỏ trong tay, lưỡi thương sắc bén dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Tay hắn ta cầm thương, tiến về phía bụi cây, mỗi bước đi như dẫm thẳng vào ngực Thu Nguyệt, khiến nàng ấy sợ đến run lẩy bẩy. Cách chỉ vài bước nữa thôi, hắn ta sẽ phát hiện ra nàng ấy.

Bỗng nhiên, một giọng nam vang lên phía sau: “Lý đại ca, ngươi đang vội làm gì vậy?”

Thu Nguyệt và Ninh Linh đồng thời thở phào một hơi. Nhưng Ninh Linh nhanh chóng nhận ra, đó không phải là giọng Trương ca.

Lý thủ vệ xoay người nhìn lại, ngạc nhiên gọi: “Lão Chu? Ngươi làm gì ở đây thế?”

Hóa ra là một gã thị vệ khác cùng làm trong phủ. Thị vệ trong vương phủ thường thay phiên trực, hai người này cũng xem như quen mặt.

“Ta vừa tuần tra xong, nghĩ đến lâu rồi không gặp hai huynh, nên ghé qua chào một tiếng.” Lão Chu vừa cười vừa giơ hộp đồ ăn trong tay.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!