Chương 9

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 12 0
Chương trước Chương tiếp
Dù cách gọi ‘tiểu nương tử’ là chuyện thường tình trong dân gian, nhưng trong lòng Ninh Linh lại thấy chẳng vui chút nào.

Trên mặt Ninh Linh không biểu lộ cảm xúc, nàng cố nén sợ hãi trả lời: “Nô tỳ là tiểu nha hoàn trong phủ, nửa đêm đói bụng nên muốn đến phòng bếp xem có cơm thừa canh cặn không, không ngờ quấy rầy chủ tử.”

Cửa nhỏ phía Đông Nam vốn gần nhà bếp, lời này nghe cũng hợp lý.

Thu Nguyệt lúc này nằm trên mặt đất, nghe thấy giọng quen thuộc thì ngẩng đầu đầy kích động.

Động tác của nàng ấy khiến Bùi Huyễn liếc mắt nhìn qua.

Hắn nhướng mày, giọng trầm thấp mang ý cười: “Ồ? Vậy sao?”

Ninh Linh đang vắt óc nghĩ lời đối đáp thì bất ngờ bị Thu Nguyệt chen ngang, không kìm được kích động nói lớn: “Hầu gia, nàng ấy là nha hoàn cùng phòng với ta!”

Ánh mắt của Bùi Huyễn như chim ưng sắc bén, khóa chặt lấy Ninh Linh, khiến nàng không khỏi cảm thấy áp lực đè nặng. Nhưng nàng không chần chừ, giọng bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, nô tỳ đúng là ở cùng phòng Thu Nguyệt, nhưng nô tỳ thật sự chỉ muốn tìm chút gì ăn thôi.”

Nét mặt nàng vô cùng nghiêm túc, nói dối mà không hề đỏ mặt. Điều đó khiến Bùi Huyễn khẽ bật cười.

Lâm Vi Đức đứng bên chắp tay hỏi: “Chủ tử, những người này xử lý thế nào?”

“Đem hết về viện Tranh Huy.” Bùi Huyễn phất tay.

Ngoài viện trời tối đen như mực, trong sân lại sáng rực ánh đèn.

Người hầu trong viện đều đã tập trung, đứng nghiêm chỉnh chờ sẵn ở sân giữa. Một chiếc ghế tựa bằng gỗ tử đàn được dọn ra đặt trước cửa, khí thế uy nghiêm khác thường.

Xung quanh còn đặt mấy chậu nước đá, từng làn hơi lạnh mờ mịt bốc lên, dường như ngăn cách hẳn cái oi bức của trời đêm.

Bùi Huyễn ngồi vững vàng trên ghế gỗ, vai rộng tựa hờ ra sau, hai chân dài duỗi ra tùy ý, toát ra dáng vẻ vương giả. Bên cạnh hắn là Lâm Vi Đức ôm đao canh gác, còn có một thị nữ dung mạo xinh đẹp đứng hầu.

Ninh Linh cùng những người khác bị đưa đến quỳ dưới bậc thềm. Lão Chu đã bị đá trọng thương, cần người kéo đến, hắn ta nằm mê man dưới đất, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Thu Nguyệt sớm đã khóc đến tèm nhem, khuôn mặt đầy nước mắt.

“Lục soát tay nải của nàng ta.” Bùi Huyễn nhẹ giọng ra lệnh.

Lâm Vi Đức bước tới, giật lấy chiếc tay nải đang treo nơi cổ tay Thu Nguyệt, không chút khách khí mà mở ra lục soát ngay giữa sân.

Bên trong phần lớn là chút đồ trang sức linh tinh có chút giá trị, nhưng nổi bật nhất chính là một phong thư.

Không hiểu sao, vừa thấy thư, tim Ninh Linh bỗng đập mạnh, một cảm giác bất an lan khắp toàn thân.

Lâm Vi Đức cầm phong thư lên, hai tay dâng lên cho Bùi Huyễn.

Bùi Huyễn nhận lấy, ngón tay trắng thon như bạch ngọc khẽ mở thư, đọc lướt qua với tốc độ cực nhanh.

Ninh Linh trộm ngước lên nhìn sắc mặt hắn. Chỉ thấy lông mày hắn khẽ nhướn, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Hàng lông mày kiếm sắc nét cùng gương mặt tuấn mỹ lộ ra vài phần phong lưu, nhưng Ninh Linh hiểu rất rõ, đây không phải biểu cảm của hứng thú, mà là nguy hiểm.

Bùi Huyễn khẽ cười khẩy, vò nát bức thư trong tay rồi ném mạnh lên trán Thu Nguyệt.

“Mang một bức thư như vậy, ngươi thật sự biết mình đang làm gì không?”

Mảnh giấy vò nát lăn xuống khỏi trán Thu Nguyệt, rơi xuống mặt đất. Nàng ấy hoảng hốt há miệng: “Hầu gia, nô tỳ không biết chữ…”

Ninh Linh quỳ ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy, chỉ có thể lờ mờ nhận ra vài chữ ‘Văn’, ‘Vương’, ‘Đặng’… Toàn là họ tên, trong đó có cả tên của Vương quản gia.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!