Chương 7

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Tên thủ vệ béo lập tức ngửi ngửi mũi: “Mang thứ gì ngon vậy?”

“Là gà nướng đấy, hôm nay ta đặc biệt nhờ người mang từ bên ngoài vào.” Lão Chu vừa nói vừa mở hộp đồ ăn. Một con gà nướng vàng óng đặt trên chiếc đĩa sứ trắng muốt, sắc vàng giòn rụm óng ánh, hương thơm lan tỏa khiến người ta thèm thuồng.

“Nếu thêm một vò rượu ngon thì càng tuyệt.” Tên thủ vệ mập hớn hở nói.

Lão Chu cười sang sảng: “Nếu không phải đang trực, tất nhiên là có rượu ngon thịt béo ăn một bữa ra trò. Nhưng đêm nay các ngươi đang trực, đâu thể uống rượu.”

Mấy lời nói đó vừa hay xua tan nghi ngờ trong lòng Lý thủ vệ. Ban nãy hắn ta còn tưởng Lão Chu định chuốc rượu rồi thừa cơ làm chuyện mờ ám, nhưng giờ xem ra không giống.

Tên mập đưa tay nhận hộp đồ ăn: “Lão Lý còn chưa tới, ta không phần ngươi đâu nhé.”

Vừa nói xong, hắn ta lớn tiếng cười, kéo luôn cả Lý thủ vệ quay trở lại căn phòng nghỉ.

Ba người cùng nhau bước vào gian nghỉ ngơi, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng trò chuyện rôm rả.

Lúc này, Thu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, run rẩy đưa tay gỡ bao vải khỏi cành cây, cẩn thận giấu lại sau lưng.

Nàng ấy rướn người nhìn về phía cửa nhỏ, phát hiện cửa đóng nhưng không hề khóa. Chỉ cần đẩy ra là có thể rời phủ, tự do từ đây.

Ninh Linh ẩn mình sau lùm cây, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngày hôm đó rõ ràng là hẹn Trương ca tới, giờ lại không thấy bóng dáng hắn ta đâu. Hơn nữa, cửa nhỏ lại không khóa, thị vệ canh giữ thì vô cùng lơ là. Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức bất thường.

Theo như nàng từng nghe ngóng, ban đêm muốn ra khỏi phủ, dù là cửa nào cũng đều phải khóa kín. Nếu có việc gấp cần ra ngoài, bắt buộc phải có bài của quản gia mới được phép xuất môn. Vậy mà đêm nay từ đầu tới cuối chẳng gặp bất kỳ cản trở nào...

Trương ca chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi, hắn thật sự có bản lĩnh làm được từng ấy chuyện sao?

Thu Nguyệt thì lại không nghĩ sâu như vậy. Nhân lúc mấy người kia đang khuất bóng bên trong, nàng ấy ôm chặt bao vải, nhanh chóng lao tới cửa nhỏ, đẩy cửa chạy thẳng ra ngoài.

Ninh Linh đứng phía sau, nội tâm vô cùng giằng xé. Đây có thể là cơ hội duy nhất để trốn thoát, nhưng vì sao trong lòng nàng vẫn có cảm giác bất an?

Nàng chỉ có vài nhịp thở để đưa ra quyết định.

Bốp, bốp, bốp…

Đột nhiên bên ngoài vang lên mấy tiếng vỗ tay dứt khoát, không khí như đông cứng lại trong nháy mắt.

Ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp, mang theo ý cười lạnh lẽo vang lên: “Thật là... quá hay.”

Ba gã thị vệ bên trong phòng nghe thấy lập tức chạy vọt ra, thì đúng lúc ấy…

Rầm!

Cửa nhỏ phía Đông Nam bị một cước đá văng tung, ván gỗ vỡ nát, mảnh vụn bay tứ tung, thanh thế khiến ai nấy rợn người.

Dẫn đầu là một nam nhân mặc áo cổ tròn màu đỏ sậm, dáng người cao ráo, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý không thể khinh thường. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, mang theo vẻ ngông cuồng kiêu ngạo, như hổ dữ từ trong bóng tối bước ra.

Phía sau hắn là một thị vệ cầm đại đao, khí thế hung mãnh, dù chỉ nhìn từ xa qua ánh trăng mờ cũng đủ thấy võ nghệ cao cường.

Tay kia của hắn ta xách theo một người như đang xách một con gà.

Ninh Linh nấp sau gốc cây, cả người khẽ run. Nàng nhận ra người bị xách kia chính là... Thu Nguyệt.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!