Chương 14

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 11 0
Chương trước Chương tiếp
“Là hắn?” Bùi Huyễn liếc nhìn.

Ninh Linh chăm chú nhìn Trương Xa, so sánh với bóng người nàng từng thấy đêm đó. Tuy không quá rõ ràng, nhưng vóc dáng quả thật tương hợp.

Nàng cẩn thận tìm đường lui: “Hầu gia có thể để hắn nói mấy câu, nô tỳ nhớ được giọng hắn.”

Bùi Huyễn gật nhẹ đầu. Ngay lập tức, Lâm Vi Đức tung một quyền như trời giáng, đánh mạnh vào vai Trương Xa.

Trương Xa đau đến kêu thảm mấy tiếng, sau đó không chịu nổi nữa, vội vàng xin tha: “Thuộc hạ không rõ mình sai ở đâu, mong Hầu gia minh xét!”

Hắn ta muốn lấp liếm cho qua, nhưng Ninh Linh đã không cho cơ hội.

“Chính là hắn!” Nàng chỉ thẳng, giọng dứt khoát: “Lá thư đó là do hắn đưa cho Thu Nguyệt, còn dặn nàng ấy hàng ngày theo dõi động tĩnh của Hầu gia.”

Trương Xa vừa nghe đã phun ra ngụm máu, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Ninh Linh. Nhưng nhìn kỹ lại, hắn ta không hề quen biết nàng. Hắn ta lập tức quay sang trừng trừng nhìn Thu Nguyệt, chắc chắn là nàng ấy đã khai ra.

Thực ra, ngay từ đầu đêm nay hắn ta đã thấy không ổn. Hắn ta vội nghĩ cách rút lui, bèn viết đại một phong thư sơ sài, nhờ Lão Chu mang gà nướng tới Đông Nam môn, viện lý do mình bận không đi được, đồng thời không để lại tên thật. Trong thư còn kẹp theo một xấp bạc dày.

Lão Chu vốn chất phác, lại hay giúp việc vặt, thêm phần thù lao hậu hĩnh, đương nhiên không từ chối.

Hắn ta cứ tưởng mình an toàn tuyệt đối, ai ngờ lại bị Thu Nguyệt phản bội.

Nghĩ tới những ngày qua hắn ta hào phóng với nàng ấy thế nào, vậy mà những lời thề son sắt trước đây giờ hóa thành tro bụi.

Thu Nguyệt muốn biện minh, nhưng miệng đã bị bịt chặt. Nàng ấy chỉ có thể liều mạng lắc đầu, nước mắt lăn dài, ánh mắt nhìn Ninh Linh như muốn cầu xin.

Trương Xa lúc này cũng vứt bỏ vỏ bọc, gào lên: “Tiện nhân, bán đứng ta còn chưa đủ, muốn tìm người minh oan cho mình sao?”

Bùi Huyễn như xem kịch hay, gật đầu ra hiệu cho Lâm Vi Đức tháo miếng vải trong miệng Thu Nguyệt.

Cuối cùng cũng có thể mở miệng, Thu Nguyệt hổn hển thở dốc, gấp gáp giải thích: “Không phải ta… Là nàng phát hiện ra chúng ta!”

Nói rồi quay đầu nhìn Ninh Linh, ánh mắt chất đầy oán hận: “Ai bảo ngươi lo chuyện bao đồng!”

Ninh Linh không hề lùi bước, chỉ tay vào lá thư: “Ngươi biết trong thư viết gì không?”

Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Thu Nguyệt, nàng tiếp tục: “Bên trong viết toàn bộ hành tung của Hầu gia, ghi lại từng người Hầu gia gặp, từng ngày ra vào. Ngươi tưởng chỉ cần chết là hết? Còn người nhà ngươi thì sao?”

Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Xa, nhớ lại những lời hắn ta dặn dò, giờ phút này còn gì không rõ nữa.

“Ngươi cũng không thật lòng.” Bùi Huyễn cố ý nghiêng đầu, đối diện với Ninh Linh. “Vừa rồi ngươi còn nói không biết chữ.”

Ninh Linh cứng họng, nàng nói không biết chữ là chỉ những chữ phức tạp, chứ không phải đến cả họ tên đơn giản cũng không nhận ra.

Hồi lâu sau, nàng xấu hổ đáp: “Chữ đơn giản như họ tên, nô tỳ vẫn nhận ra.”

Nhưng Bùi Huyễn vẫn chưa chịu buông tha: “Vậy sớm đã đoán được hắn ta có mưu đồ, sao ngươi không lập tức báo lên?”

Nội tâm Ninh Linh thầm mắng, còn giả bộ làm gì nữa, đám người Bùi Huyễn chắc chắn đã sớm nghi ngờ Thu Nguyệt, nếu không sao có thể vừa mới bước chân ra cửa đã bị bắt tại trận?

Nàng lên tiếng biện giải: “Lúc nãy nhìn thấy phong thư, suy nghĩ một hồi mới hiểu rõ đầu đuôi. Nô tỳ ngu muội, không được sáng suốt như chủ tử.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!