Chương 12

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
“Thế ngươi trốn sau thân cây, rõ ràng nhìn thấy nàng ta chạy trốn, sao không lập tức báo cáo?”

Tim Ninh Linh thót lên, nàng biết câu hỏi này mới là điểm mấu chốt.

“Lúc đó nô tỳ trốn sau cây, chỉ nhìn thấy thị vệ trong phòng, không thấy Thu Nguyệt. Nếu như biết ngoài phòng có người, nô tỳ nào dám nán lại, sợ bị bắt gặp…”

Quả thật, nếu không bắt được tại trận, ai có thể chứng minh nàng thấy Thu Nguyệt bỏ trốn? Nàng chỉ cần cắn chặt một câu ‘trùng hợp’ là được.

Nhưng Bùi Huyễn thì không dễ bị qua mặt. Vừa rồi lúc hắn đọc thư, thần sắc kinh ngạc và biểu cảm bất an của Ninh Linh hắn đều thấy rõ, nàng biết nhiều hơn những gì nói ra.

Tâm trạng hắn bắt đầu bực bội, hắn đảo mắt nhìn khắp sân, ánh mắt âm trầm như rắn độc, lướt qua từng người khiến bọn thị vệ run như cầy sấy, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, xin tha không ngớt.

Ninh Linh vào phủ chưa lâu, đối với lễ nghi còn chưa thuần thục, nhất thời không kịp phản ứng, vẫn thẳng lưng quỳ tại chỗ, vô cùng nổi bật.

Chờ khi nàng nhận ra, vội vàng cúi người theo, nhưng dáng vẻ cứng cỏi vừa rồi đã lọt vào mắt Bùi Huyễn.

Thẩm vấn kéo dài hơn nửa canh giờ, sự kiên nhẫn vốn ít ỏi của Bùi Huyễn cũng sắp cạn.

Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, cuối cùng dứt khoát ra lệnh: “Thu Nguyệt tư thông bỏ trốn, xử trượng đến chết. Mấy tên thị vệ tắc trách, mỗi người mười trượng, đuổi khỏi phủ.”

Nói xong, hắn đứng dậy, cả người như mang theo áp lực nặng nề khiến không khí trong viện trầm xuống.

Hắn bước tới trước mặt Ninh Linh, ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm híp lại, chậm rãi nói: “Còn ngươi…”

“Ngươi biết nếu để ta phát hiện ngươi nói dối, kết cục sẽ ra sao không?”

Khuôn mặt tuấn tú đột ngột áp sát, các đường nét rõ ràng dưới ánh lửa, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt như lưỡi dao mỏng sắc lạnh.

Nhưng Ninh Linh không có tâm trí để cảm thán gì. Nàng cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng đáp: “Nô tỳ không có nói dối.”

Tiếng roi trượng giáng xuống thân thể vẫn vang dội sau lưng, tiếng gào thảm thiết của Thu Nguyệt không ngừng vang vọng giữa sân. Cả viện Tranh Huy dường như chìm vào màn đêm u ám, chỉ còn lại hơi lạnh len lỏi từ đất đá, rợn ngợp đến tận tim.

Tên Trương ca kia tám phần là nội gián của kẻ khác, giờ đã sớm cao chạy xa bay, để lại Thu Nguyệt một mình gánh tội thay.

Lúc trước, Bùi Huyễn từng nói ai thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nàng cứ nghĩ chỉ cần Thu Nguyệt chịu nói thật là có thể giữ được mạng. Nhưng đến giờ phút này, người kia chỉ biết nắm lấy một chữ ‘tình’ rồi chôn cả mạng sống vào đó.

Tiếng kêu của Thu Nguyệt dần yếu ớt, Ninh Linh không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Máu sau lưng Thu Nguyệt, từ eo đến mông nhỏ từng giọt rỉ xuống, trên đất đã tích lại thành một vũng đỏ sẫm.

Dây trói trên người nàng ấy cũng đã bị máu nhuộm hồng, theo thời gian chuyển sang sắc đỏ đậm, ẩm ướt và lạnh buốt.

Khóe miệng bắt đầu rỉ máu, rõ ràng là đã không cầm cự được bao lâu nữa.

Ninh Linh sững sờ nhìn cảnh trước mắt, toàn thân run rẩy. Ở phủ Hầu gia này, mạng người chẳng khác gì cỏ rác.

Một câu nói, một ánh nhìn của hắn, đều đủ để quyết định sống chết của người khác.

Trời tháng sáu đáng ra nóng hừng hực, mà nàng lại lạnh đến rùng mình.

Thu Nguyệt bên kia, hai thị vệ vẫn không biết mệt, bản trượng liên tiếp giáng xuống như mưa, mỗi cú như nện thẳng vào ngực Ninh Linh, đau đến khó thở.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!