Chương 15

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 11 0
Chương trước Chương tiếp
Lời giải thích này miễn cưỡng xem như có lý. Trước đó nàng nghĩ chỉ là chuyện trai gái lén lút, không muốn xen vào. Nhưng Bùi Huyễn biết rõ tiểu nha hoàn này hẳn đã sớm đoán được, chẳng qua nhìn không nổi cảnh Thu Nguyệt bị tra khảo mới mở miệng.

“Có lòng tốt lại không được báo đáp, ngươi để tâm người ta, nhưng người ta lại không nhớ tới ngươi.” Giọng Bùi Huyễn lạnh như băng.

Ninh Linh cố gắng làm ra vẻ trung thành: “Nô tỳ chỉ muốn thay chủ tử giải ưu giải nạn.”

Bùi Huyễn nhướng mày, khẽ ngoắc tay chỉ Trương Xa: “Đưa hắn đi điều tra kỹ.”

“Rõ.” Lâm Vi Đức lập tức cùng hai thị vệ áp Trương Xa rời đi.

Ninh Linh lo lắng liếc nhìn Thu Nguyệt vẫn đang bị trói chịu hình, đôi mắt trong veo như nước lặng lẽ ngước nhìn về phía Bùi Huyễn.

Giống như một con chó nhỏ đáng thương đang cầu xin thức ăn, ánh mắt ướt át đầy khẩn cầu.

Tâm trạng Bùi Huyễn lại rất tốt: “Vừa rồi ta đâu có hứa sẽ tha cho ngươi.”

Ninh Linh ấp úng, muốn phản bác nhưng không biết mở lời thế nào.

Nàng chán nản cúi đầu, âm thầm tự trách. Nếu lúc đầu chịu khai thật sớm hơn, có khi còn giữ được mạng cho Thu Nguyệt. Còn nếu tiếp tục giả vờ như không biết gì, có lẽ cũng chẳng bị kéo vào đến mức này, bây giờ chẳng cứu được người, lại còn liên lụy cả bản thân.

Chiếc cổ thon như thiên nga khẽ rũ xuống, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên làn da trắng mịn như sứ.

“Thu Nguyệt tội đáng chết nhưng tạm tha, giao cho Vương Bách bán đi.” Bùi Huyễn ra lệnh.

Ninh Linh vừa thở phào một hơi, vui mừng ngẩng đầu định cảm tạ, liền thấy Bùi Huyễn hơi nâng mí mắt, khóe môi nhếch lên như cười như không, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nàng.

Trong khoảnh khắc, nàng như rơi vào hầm băng, cả da đầu run lên, không dám nhúc nhích.

“Bên người ta vừa lúc thiếu một nha hoàn theo hầu. Nếu ngươi lanh lợi như vậy, thì đến đoái công chuộc tội đi.” Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, như một khúc đàn mê hoặc lòng người.

Nhưng trong tai Ninh Linh, lại giống như tiếng gọi từ địa ngục. Nàng lập tức từ chối: “Nô tỳ chỉ là một tiểu nha hoàn chuyên quét dọn, ngày thường lỗ mãng vụng về, sợ sẽ làm lỡ việc của Hầu gia.”

Nhìn y phục hắn mặc, toàn là gấm vóc quý hiếm, mỗi lần cười đều hiện ra gương mặt tuấn tú mà tâm tư hiểm độc.

Nàng thật sự không muốn ở dưới mí mắt người như hắn, chẳng biết ngày nào sẽ mất mạng.

Bùi Huyễn liếc mắt nhìn nàng một cái, nụ cười như không cười: “Chuyện đó đơn giản thôi. Nếu làm lỡ việc, dùng mạng để bù.”

Lời này khiến Ninh Linh lập tức câm nín. Nếu phản kháng thêm nữa, e rằng ngay đêm nay nàng sẽ bị đưa đi gặp Diêm Vương.

Vương Bách len lén liếc nhìn nàng một cái. Dáng người thanh mảnh, mặt mũi xinh xắn, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng độc đáo có thần.

Chẳng trách Hầu gia vừa mắt.

Vương Bách vừa nghĩ vừa sai người kéo Thu Nguyệt đi.

Thu Nguyệt đã bị đánh quá lâu, thương tích khắp người. Bị đánh kiểu này, ban đêm rất dễ sốt cao không qua khỏi, dù tạm thời giữ được cái mạng, cũng chẳng có ích gì.

Ninh Linh tự nhiên cũng nghĩ đến điều đó. Nàng lén sờ túi tiền, tính toán một chút, rồi lấy ra một thỏi bạc, đưa cho Thu Nguyệt.

Tất cả tài vật của Thu Nguyệt đều bị kiểm tra, hiện giờ người không một xu dính túi, lại sắp bị bán ra ngoài.

Khi bạc được nhét vào tay, Thu Nguyệt áy náy nói với nàng: “Ta lòng dạ hẹp hòi, còn ngươi lại đối xử với ta thế này...”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!