Chương 8

Đăng lúc 20:08 17/08/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Trái tim nàng đập thình thịch, tay chân lạnh toát. Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: bước tiếp theo... nên làm gì bây giờ?

“Ngươi là ai?” Lý thủ vệ cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng nói đã không còn khí thế.

Người cầm đại đao tên là Lâm Vi Đức, cười khẩy: “Hỗn xược, ngay cả Hầu gia cũng không nhận ra sao?”

Ba người lập tức hoảng hồn, run rẩy quỳ xuống hành lễ. Thu Nguyệt bị bắt, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.

Lâm Vi Đức không hề nương tay, trực tiếp ném mạnh Thu Nguyệt xuống đất như ném một bao rác: “Các ngươi quản lý kiểu gì vậy? Có người trốn mà không hề hay biết?”

Ba người liếc nhìn nhau, không ai dám nói câu nào. Lý thủ vệ phản ứng trước tiên, giơ tay chỉ vào Lão Chu: “Là ngươi thông đồng với nàng ấy?”

Lão Chu trợn tròn mắt, hét lớn: “Lão Lý, ngươi đừng đổ hết mọi tội lên đầu ta! Ta chỉ tốt bụng tặng các ngươi ít gà nướng, mọi việc đều theo đúng quy củ mà!”

Hai người càng nói càng lớn tiếng, Bùi Huyễn bị làm ồn đến nhức đầu, nhíu mày xoa nhẹ huyệt Thái Dương.

Lão Chu còn định biện giải thêm, nhưng chưa kịp mở miệng, Bùi Huyễn đã tung một cước như trời giáng: “Ồn ào!”

Nam nhân thân hình cao lớn, một cước mạnh mẽ mang theo uy áp, Lý thủ vệ bị đá trúng liền miệng phun máu tươi, ngã lăn trên đất không nói nổi một lời.

Hai người còn lại sợ đến mức co người như gà con, chẳng dám hé răng thêm câu nào.

Ninh Linh nấp sau thân cây, tim đập loạn nhịp. Nhìn thấy Bùi Huyễn thật sự là loại người sát khí lạnh lùng, nàng bắt đầu do dự, bây giờ quay đầu còn kịp không hay là nên tiếp tục đứng yên để đảm bảo an toàn?

Dường như Bùi Huyễn phát hiện ra điều gì, hắn khẽ nhướng mí, ánh mắt sắc như dao lướt qua bóng tối xung quanh.

Đột nhiên, hắn khẽ bật cười. Tiếng cười nghe như suối mát nhưng lại khiến lòng người rợn ngợp.

Ninh Linh thót tim, hắn vừa nhìn quanh, rõ ràng cố ý lướt qua hướng nàng đang nấp.

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh vang lên: “Trốn ở đó nhìn lén vui lắm sao?”

Sắc mặt Ninh Linh lập tức trắng bệch. Nàng… bị phát hiện rồi.

Thế nhưng nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ trong lòng rằng có khi chỉ là hắn đang hù dọa ai đó thôi.

Tiếc rằng suy nghĩ này chưa kịp giữ vững thì đã bị đánh tan.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, đều đều từng nhịp một, càng lúc càng gần.

Bùi Huyễn vừa đi vừa nói với ý cười: “Nếu ngươi không chịu ra thì bản Hầu gia đành phải tự mình tới tìm thôi.”

Ninh Linh cảm thấy đầu tê rần, trong lòng bỗng có một luồng áp lực vô hình thúc giục nàng bước ra.

Nàng hít sâu một hơi, bước từ sau thân cây ra ngoài.

Bùi Huyễn đã đứng ngay trước gốc cây to, nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ bước ra khỏi bóng tối.

Ánh trăng mờ nhạt phủ lên gương mặt nhỏ nhắn, trắng mịn như ngọc, đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, nhìn vào khiến người ta không đành lòng rời mắt.

Nàng mặc y phục nha hoàn đơn giản, tóc chỉ dùng dải lụa xanh buộc lại, không có lấy một món trang sức.

Bùi Huyễn hạ tầm mắt quan sát nàng, ánh mắt lúc đầu như mang theo ý cười, nhưng sâu trong đó lại ẩn giấu một tia sát ý lạnh lẽo.

Nam nhân cao lớn, gương mặt tuấn tú sắc sảo. Dưới bóng đêm mơ hồ và ánh trăng lạnh lẽo, hắn chẳng khác nào Tu La bước ra từ u ám địa ngục.

“Tiểu nương tử, nửa đêm ngươi trốn sau cây làm gì vậy?” Giọng hắn nhàn nhạt.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!