Chương 1

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương tiếp
Khi tháng Giêng đến, tuyết lớn vừa dứt, sương mù tràn ngập khắp nơi. Trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng bước chân dẫm qua tuyết, âm thanh thanh thúy nhưng hỗn độn, phá vỡ sự tĩnh lặng nơi núi sâu.

Một thiếu nữ thân hình mảnh mai, tay xách làn váy, nhanh nhẹn vượt qua con đường dốc trước mặt. Nàng đi nhanh vài bước, tiến đến một khoảng đất trống không xa.

Nàng dựa vào thân cây đứng vững, đôi môi đỏ bừng hơi mím lại. Có lẽ do đi đường lâu nên hơi thở của nàng vẫn chưa ổn định, ngực phập phồng theo nhịp thở dốc. Gió lạnh gào thét lướt qua bên tai, cổ tay trắng nõn khẽ lay động theo làn tơ hồng nhẹ nhàng bay lượn.

Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, Tưởng Nam Nhứ chớp chớp hàng mi dài đọng sương, đôi mắt đen nhánh dừng lại trên dấu hiệu đặc biệt khắc trên thân cây, thầm nghĩ con mồi mà phụ thân nàng nói chắc hẳn ở gần đây.

Phụ thân nàng là thợ săn. Hôm qua trên đường về sau chuyến săn, ông vô ý gặp sự cố, té bị thương ở chân, không thể kéo con mồi về nhà. Đành phải tạm thời giấu con mồi dưới lớp tuyết, dặn nàng cùng đệ đệ sáng nay đến lấy.

Họ vào núi lớn, đi gần hai canh giờ, cuối cùng cũng tìm được ký hiệu mà phụ thân nàng để lại. Chỉ là vị trí cụ thể thì...

"A tỷ, tỷ chắc là chỗ này chứ? Đừng dẫn đường nhầm đấy."

Tưởng Nam Nhứ đang suy nghĩ thì bị tiếng gọi cắt ngang, theo bản năng quay đầu nhìn thiếu niên vừa nói. Hắn ta đứng trong một vùng đất trũng, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ mệt mỏi, giọng nói đầy oán trách: "Vài con thỏ chết với hồ ly chết thì có gì quý giá đâu, đến nỗi phải chạy xa như vậy để lấy sao?"

"Sớm biết vậy đã nghe lời mẫu thân, để mình tỷ đi thôi. Chuyến đi này chẳng có gì thú vị, vừa mệt lại vừa lạnh..."

Thiếu niên tên là Tưởng Đậu Vũ, là đệ đệ ruột của Tưởng Nam Nhứ. Hắn ta mười ba tuổi, thân thể và tâm trí đều chưa trưởng thành, dáng vẻ ngây thơ, chẳng hiểu sự nhọc nhằn của đời người. Dường như với hắn ta, con mồi kia, thứ có thể nuôi cả nhà trong nửa tháng cũng chẳng đáng bận tâm.

Cũng phải thôi, từ nhỏ hắn ta chưa từng chịu khổ, sống như ‘công tử nhà giàu’ thì làm sao hiểu được cảm giác đói khát chứ?

Chuyến đi này vốn dĩ nàng đi một mình là đủ. Nhưng đệ đệ ngu ngốc này cứ nhất quyết đòi theo để xem náo nhiệt. Từ lúc rời khỏi nhà đến giờ, hắn ta không ngừng lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác, vừa phí thời gian, vừa hao tổn sức lực, đúng là phiền phức vô dụng.

Thật là rắc rối.

Tưởng Nam Nhứ đứng yên tại chỗ, nhìn hắn ta tiến lại gần mình, môi đỏ hơi cong lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Sắp đến rồi, đệ nhịn một chút, lát nữa là có thể về thôi."

Lúc này, Tưởng Đậu Vũ ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ. Khuôn mặt nàng rạng rỡ với nụ cười dịu dàng, trước sau như một, luôn khiến người khác tự giác thu lại tính tình, sợ làm phật lòng mỹ nhân.

Tỷ tỷ hắn ta đúng là dung mạo khuynh thành, kiều diễm linh động, là mỹ nhân hiếm có trong làng trên xóm dưới. Đặc biệt, nàng còn dịu dàng đảm đang, mọi việc trong nhà đều do nàng quán xuyến. Mười mấy năm qua chịu thương chịu khó mà chưa từng than vãn, đúng là không thể chê vào đâu được.

Nhưng nàng càng nhẫn nhịn, hắn ta lại càng chán ghét. Trong mắt hắn ta, nàng còn chẳng bằng con chó nhỏ mà hắn ta từng nuôi thuở bé. Ít nhất con chó còn có tính khí, chọc giận thì sẽ cắn người, chứ không nhạt nhẽo vô vị như nàng.
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!