Chương 29

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo gần, hơi thở của nam nhân phả lên mặt nàng, mang theo hương cỏ cây nhàn nhạt, khiến trái tim nàng run lên một nhịp.

Không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên từ phía trên đỉnh đầu. Tiếng cười ấy như phát ra từ lồng ngực hắn, khàn khàn, trầm đục nhưng đầy mị hoặc.

Bị hơi thở xa lạ ấy bao quanh, Tưởng Nam Nhứ bản năng muốn giãy giụa. Nhưng suốt mấy ngày say xe khiến nàng mất hết sức lực, hơn nữa nỗi sợ hãi đối với Chu Nguyên Bạch khiến động tác của nàng yếu ớt chẳng khác nào con kiến cố vùng vẫy giữa miệng hổ.

Nam nhân nhẹ nhàng khống chế nàng, động tác tuy không mạnh mẽ nhưng lại khiến nàng chẳng thể nhúc nhích nổi. Mặt nàng đỏ bừng, lan lên đến cả cổ và vành tai. Khuôn mặt vốn trắng nõn giờ nhuộm một tầng đỏ nhạt, trông vừa đáng thương lại đáng yêu, khiến vẻ ngoài của nàng càng thêm sinh động.

Ánh mắt Chu Nguyên Bạch dừng lại ở khoảng da thịt lộ ra giữa cổ áo và mái tóc đen mượt mà của nàng. Không lâu sau, năm ngón tay hắn bất ngờ siết chặt cánh tay nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Hàng mày hắn khẽ nhướng lên, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, giọng nói mang theo ác ý ngầm giấu: “Vị cô nương này, xin hỏi trên đường tới đây, ngươi có gặp qua một con chó đen không?”

Tưởng Nam Nhứ nhíu mày vì đau, không nhịn được ngước mắt nhìn lên nam nhân. Đập vào mắt nàng là chiếc hầu kết rõ ràng trên cổ hắn, thỉnh thoảng lại trượt lên trượt xuống theo từng nhịp thở. Ánh mắt nàng tiếp tục hướng lên trên, bắt gặp đường nét cằm sắc sảo như dao khắc, mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng không chút cảm xúc, như thể hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu vô thưởng vô phạt.

Chó? Sao lại nhắc đến chó? Tưởng Nam Nhứ không hiểu nổi. Nhưng đối diện với ánh mắt thúc giục của hắn, nàng chỉ có thể căng da đầu, nhẹ giọng đáp: “Ta vừa đến đây, chưa từng thấy.”

Nghe xong, khóe môi Chu Nguyên Bạch khẽ nhếch lên, giọng nói lười nhác như chẳng mấy để tâm: “Thật phiền phức… Cô nương nói xem, nếu bắt được nó rồi, có nên giết thịt hầm canh không?”

Rõ ràng là đang nói về chó, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại như muốn hầm chính nàng vậy.

Tưởng Nam Nhứ bị ánh mắt ấy dọa đến tê dại cả da đầu, hàng mi dài khẽ run lên hai cái, môi tái nhợt mấp máy: “Làm vậy… Có phải hơi tàn nhẫn không?”

Nghe vậy, Chu Nguyên Bạch khẽ cười nhạt, không trả lời, chỉ bất ngờ buông tay ra, thả nàng tự do. Tưởng Nam Nhứ ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi nha hoàn phía trước thấy nàng không theo kịp mới gọi lớn, nàng mới sực tỉnh.

Cách đó không xa, tại cửa thang lầu, Chu Nguyên Bạch quay đầu dặn dò thị vệ phía sau: “Tra thân phận của nàng ấy.”

Thị vệ cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng lại không khỏi kinh ngạc. Vị chủ tử xưa nay lạnh lùng ít nói, được người đời gọi là Diêm La Vương, thế mà hôm nay lại có hứng thú trêu đùa một nữ tử?

Chiều hôm ấy, trời bỗng nổi cơn cuồng phong, gió thét qua cửa sổ phòng khách lạch cạch rung động.

Không lâu sau, mưa lớn ào ào đổ xuống, kéo theo cả mưa đá nện thẳng xuống mặt đất.

Tưởng Nam Nhứ ngồi trầm tư bên bàn, nghe thấy tiếng động thì vội vàng nhảy xuống giường, bước đến đóng chặt cửa sổ.

Phòng nàng ở thuộc khu Địa tự hào, gần với hậu viện khách điếm. Qua khung cửa sổ, nàng có thể nhìn rõ sân sau với chuồng ngựa và nhà kho. Các tiểu nhị tất bật qua lại, bận rộn dọn đồ đạc, náo nhiệt vô cùng.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!