Chương 33

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
“Ta biết rồi.” Tưởng Văn Thúy xua tay. Nhìn căn phòng trống, nghĩ đến con trai đang nằm trong tay kẻ khác, nàng ấy bỗng thấy kiệt sức, loạng choạng ngã xuống.

Tưởng Nam Nhứ nhanh tay đỡ lấy, lo lắng hỏi: “Tứ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Tưởng Văn Thúy day day trán, lắc đầu ra hiệu mình ổn, chỉ là xúc động nhất thời.

Khi bình tĩnh lại, nàng ấy nhìn sang Tưởng Nam Nhứ, trong mắt lóe lên tia phức tạp. Nàng ấy từng cho rằng A Nhứ chỉ là con bé quê mùa, học vấn ít ỏi, nhưng mấy lời vừa rồi cho thấy nàng cũng có chút đầu óc.

Ít ra, gặp biến không hoảng, không để nàng ấy phạm sai lầm lớn hơn.

Tưởng Văn Thúy được Tưởng Nam Nhứ dìu đến ghế ngồi, vừa nghỉ ngơi chốc lát đã quay sang dặn hai nha hoàn ngoài cửa: “Mau dọn một gian phòng, chuyển đồ của ngũ cô nương vào.”

Lệnh vừa ra, hai nha hoàn cúi đầu lĩnh mệnh, rồi đi sắp xếp đồ đạc.

Hai nha hoàn này Tưởng Văn Thúy vốn không tin tưởng, ngày thường chỉ sai họ chạy vặt. Người hầu cận trong phòng chỉ có Mộng Nguyệt và Mộng Dao. Mộng Dao tính tình vụng về, ít được ưa, nhưng vì khéo tay, biết búi tóc nên mới được giữ lại.

Tưởng Nam Nhứ lặng lẽ quan sát cách bài trí, so với vẻ lạnh lẽo bên ngoài, trong phòng lại có phần tinh tế.

Ngoài cửa sổ là khóm trúc xanh, bên trái đặt bàn trà, trên bàn có chậu vạn niên thanh tỏa hương dìu dịu, không gian tĩnh lặng, thanh nhã như tranh vẽ.

Cạnh đó là bàn trang điểm bằng gỗ lê, có gương đồng tròn sáng bóng.

Bên trong là chỗ ngủ, trải thảm nhung hoa phù dung mềm mại. Giường có màn lụa xanh, góc phòng đặt tủ sơn son chạm trổ tinh xảo.

Đồ đạc tuy không quá quý giá, nhưng với một thiếp thất như vậy, đã là được sủng ái lắm rồi.

Tưởng Nam Nhứ ngắm nhìn gian phòng, bất giác nhớ đến căn nhà đơn sơ mình ở suốt mười mấy năm. Lòng nàng không khỏi cảm thán, người đời mỗi người một số phận. Nếu không nhờ Tứ tỷ, nàng nào biết có chỗ ở tinh xảo thế này.

Phải, ai có thể tưởng tượng ra thứ mình chưa từng thấy bao giờ chứ?

Bởi vì vừa rồi xảy ra chuyện không hay, không khí trong phòng lúc này có phần nặng nề.

Mộng Nguyệt từ bên ngoài bưng vào một bình trà nóng, nhanh chóng bước tới bên cạnh Tưởng Văn Thúy, rót một chén trà rồi đưa đến tay nàng ấy: “Di nương uống chén trà nóng cho ấm người ạ.”

Tưởng Văn Thúy một tay chống thái dương, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không rõ nét mặt. Một lúc sau, nàng ấy mới cầm chén trà lên, nhấp hai ngụm. Nước trà ấm áp chảy xuống cổ họng, thấm dần vào dạ dày, khiến cả người cũng thấy dễ chịu hơn.

Dưới khóe mắt, nàng ấy nhìn thoáng qua Tưởng Nam Nhứ. Nàng đang đứng yên một bên, cúi đầu ngoan ngoãn, thái độ đoan trang, khuôn mặt trứng ngỗng thanh tú, hàng mi dài cong cong, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng.

Nghĩ đến những toan tính trong lòng, tâm trạng rối ren của Tưởng Văn Thúy cũng dần dịu xuống. Khương Tuyết Oản dám trắng trợn đoạt lấy Uẩn ca nhi, hiển nhiên là vì gần đây Chử lang đã có phần lạnh nhạt với bà ta. Nếu Tưởng Nam Nhứ có thể được Chử lang ưu ái, đứng vững gót chân trong phủ này, thì dù Khương Tuyết Oản có muốn cũng không thể làm gì được những chuyện như hôm nay, về sau cũng khó mà lặp lại.

Mộng Nguyệt nói đúng, chỉ cần Chử lang chưa về, Khương Tuyết Oản sẽ không chịu buông tay. Bà ta muốn nhìn thấy nàng ấy mất bình tĩnh, phạm sai lầm để thừa cơ chèn ép. Cho nên, chuyện quan trọng nhất lúc này không phải giành lại Uẩn ca nhi, mà là làm sao để Tưởng Nam Nhứ lọt vào mắt xanh của Chử lang.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!