Chương 25

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Hắn ta không giỏi nói vòng vo, từ trước đến nay vẫn luôn thẳng thắn, nhưng chính sự chân thật ấy lại khiến người khác khó từ chối, nhất là khi hai nhà vẫn là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Lưu Hiểu Vân vì thế cũng không tiện từ chối.

“Đã đến tìm Nhứ tỷ nhi thì đi cùng nó nói chuyện đi. Nhưng đừng nói lâu quá, kẻo trễ giờ.” Lưu Hiểu Vân nâng cằm, ra hiệu cho hắn ta đi phía sau.

Trương Phàm vội cảm ơn, rồi nghiêng người nhường đường cho mẹ con Lưu Hiểu Vân đi trước, sau đó mới bước nhanh đến cạnh Tưởng Nam Nhứ.

Tôn Lập Uy đứng bên cạnh nhìn theo, ánh mắt tràn đầy mong mỏi khi thấy mấy người họ đi xa dần. Nhưng hắn ta vẫn không từ bỏ ý định, lặng lẽ theo sau không gần không xa. Hễ thấy Trương Phàm hơi nghiêng người về phía Tưởng Nam Nhứ, hắn ta liền gây ra chút động tĩnh để nhắc nhở đối phương giữ khoảng cách thích hợp.

Tưởng Nam Nhứ phát hiện ra sự bất thường, liếc mắt nhìn về phía sau. Vừa hay chạm phải ánh mắt Tôn Lập Uy đang nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt hắn ta đầy thâm tình và chân thành, rõ ràng chẳng giấu nổi sự lưu luyến không rời.

Tưởng Nam Nhứ hơi nhíu mày, thu lại ánh mắt mà không nói gì. Bên tai nàng lúc này vang lên giọng Trương Phàm, đầy ắp những lời thổ lộ quen thuộc. Không cần nghe kỹ, nàng cũng đoán được nội dung: “Muội muội A Nhứ, ta sẽ chờ muội trở về.”

“Ra ngoài nhớ cẩn thận, giữ gìn sức khỏe.”

Những lời quan tâm khô khan, nhạt nhẽo này chẳng thể khiến nàng rung động dù chỉ một chút.

Loại quan tâm này nàng đã nghe không biết bao lần từ những kẻ tự xưng là thích nàng. Nhưng ngoài lời nói, họ có thể cho nàng điều gì chứ? Có thể giúp nàng sống vinh hoa phú quý nửa đời còn lại? Hay có thể giúp nàng thoát khỏi cái nhà tù mang tên nhà họ Tưởng này?

Nếu là Thẩm Hoài Thư, người có tài thực sự, lại sở hữu khuôn mặt tuấn tú đủ để người ta tha thứ mọi lỗi lầm, dù không có nửa đồng trong tay, nàng cũng bằng lòng nghe hắn ta nói những lời này.

Đáng tiếc, người trước mắt lại chẳng đủ sức khiến nàng dừng lại.

Khoảng nửa chén trà nhỏ sau, tai Tưởng Nam Nhứ đã sắp nghe chai cả đi, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa đỗ ven đường.

Dù không phải loại xe sang trọng hào nhoáng như trong tưởng tượng, nhưng so với những chiếc xe bò hay xe thồ mà dân làng thường dùng, nó vẫn thuộc dạng xa hoa, rộng rãi hơn nhiều.

Nghe thấy tiếng động, nha hoàn đứng cạnh xe ngựa gõ nhẹ lên cửa sổ. Tấm rèm bên trong được vén lên, để lộ chiếc cằm thon trắng như ngọc, theo đó là chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo và đôi mắt long lanh đầy vẻ dịu dàng nhưng cũng không kém phần sắc sảo.

Hai bên chào hỏi qua loa, Tưởng Văn Thúy lấy cớ thân thể không khỏe nên không xuống xe chào hỏi trưởng bối. Lưu Hiểu Vân dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt cũng không tiện nói gì, chỉ hờ hững bảo Tưởng Đậu Vũ đem hành lý chất lên xe ngựa, coi như cho qua chuyện.

Nha hoàn đứng bên lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng thầm khinh bỉ. Vị tiểu chủ này nào phải thân thể không khỏe, rõ ràng là không muốn dẫm chân xuống con đường lầy lội này để làm bẩn đôi giày thêu và chiếc váy lụa của mình. Chính mình cũng xuất thân nông dân, giờ lại chê bai nơi từng nuôi dưỡng mình, đúng là buồn cười hết mức.

Mỗi người mang một tâm sự khác nhau, bận rộn chuẩn bị, cuối cùng cũng đến lúc phải chia tay.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!