Chương 36

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Than đá là thứ quý hiếm, nhà họ Tưởng nghèo khó chưa từng dùng. Nàng chỉ thấy trong trường học một lần, nhưng than đó vừa đốt đã khói đen mù mịt, sặc đến rát cả cổ họng, chẳng giống chút nào với thứ than trong phòng này, vừa cháy đỏ rực lại chẳng hề có khói hay mùi khó chịu.

Chẳng bao lâu, từ sau bình phong có một nữ nhân uyển chuyển bước ra. Đoán chừng chính là chủ mẫu của nhà họ Chử, Khương Tuyết Oản. Bà ta có dung mạo đoan trang, đầu cài đầy trâm ngọc, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý. Nhưng giữa chân mày lại phảng phất nét kiêu ngạo, khiến người đối diện nhìn là biết ngay tâm cao khí ngạo.

“Tỳ thiếp khấu kiến chủ mẫu.”

Tưởng Nam Nhứ theo Tưởng Văn Thúy cúi người hành lễ. Mấy ngày qua, nàng đã theo Mộng Nguyệt học quy củ, nên hành lễ cũng khá thành thạo, không đến mức mất mặt.

Khương Tuyết Oản không vội lên tiếng, ánh mắt lướt qua nàng một lượt. Vốn đôi mắt lạnh nhạt thường ngày nay khẽ nheo lại. Bà ta thầm cười lạnh trong lòng, quả nhiên là di nương biết dựa vào sắc đẹp như Tưởng Văn Thúy, ngay cả người mang vào cũng tinh ý chọn đúng khẩu vị của Chử Mãn Thanh.

Mấy ngày nữa là thọ yến 50 tuổi của Chử lão phu nhân, trong phủ đang bận rộn chuẩn bị, chẳng ai để ý đến người mới nhập phủ. Nhưng cũng vì gương mặt quá nổi bật của Tưởng Nam Nhứ, người trong phủ dù muốn lơ cũng không được.

Trong phòng lặng như tờ, đến khi Tưởng Văn Thúy sắp không chịu nổi nữa, Khương Tuyết Oản mới chậm rãi lên tiếng, bảo hai người ngồi.

Tưởng Nam Nhứ đỡ Tưởng Văn Thúy, đợi nàng ấy an vị rồi mới đứng phía sau, giữ thái độ trầm lặng như kẻ vô hình. Hai nữ nhân đối diện đã chuẩn bị giao phong, nàng là người ngoài, tốt nhất nên giả vờ như không tồn tại.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, từ những câu hỏi thăm xã giao, câu chuyện đã chuyển sang vấn đề Uẩn ca nhi.

Ngươi nói một câu, ta đáp một lời, nhưng không ai chịu nhượng bộ. Thấy chuyện sắp thành bế tắc, Khương Tuyết Oản liền chuyển chủ đề, quay sang nhìn Tưởng Nam Nhứ: “Cô nương này nhìn lạ mặt thật, không giống nha đầu trong phòng ngươi.”

Tưởng Văn Thúy cười nhạt, giọng ôn hòa: “Tỷ tỷ tinh mắt thật, đây là biểu muội bên nhà mẹ đẻ của muội, tên gọi Tưởng Nam Nhứ. Năm nay vừa cập kê, nàng tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết chút việc may vá thêu thùa. Vốn định đưa nàng qua đây giúp chăm sóc Uẩn ca nhi, đợi thằng bé khỏe lại thì sẽ đưa nàng về. Nào ngờ…”

Nói đến đây, bà ta bỗng dừng lại, tỏ vẻ khó xử, thở dài một tiếng.

Những lời này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Khương Tuyết Oản. Rõ ràng đang ám chỉ bà ta đã giành mất Uẩn ca nhi, khiến Tưởng Văn Thúy không còn cách nào khác, đành nghĩ mưu tính khác.

Khương Tuyết Oản khẽ chỉnh lại cây trâm trên đầu, khóe môi nhếch lên đầy lạnh nhạt. Bà ta liền đổi chủ đề, nhưng giọng điệu mang theo ý châm chọc:
“Luận tuổi tác cũng xấp xỉ với cháu trai nhà gác cổng… Không biết đã có hôn ước gì chưa?”

Một câu nói vừa ngầm ám chỉ chuyện muốn chỉ hôn, lại vừa xỏ xiên rằng xuất thân của Tưởng Nam Nhứ chỉ xứng với con cháu kẻ hầu người hạ.

Tưởng Văn Thúy cũng chẳng chịu lép vế, đáp lại ngay: “Ra ngoài cửa, ta đây làm tỷ tỷ coi như là trưởng bối duy nhất của nàng. Chuyện hôn sự của nàng, đương nhiên do ta làm chủ, sao có thể để ai đó tùy tiện định đoạt được.”

Hai người lời qua tiếng lại, đâm chọc nhau chẳng chút nể nang. Tưởng Nam Nhứ đứng phía sau nghe hết, trong lòng dần dần nguội lạnh. Ý định ở lại Chử phủ làm thiếp của nàng lúc này đã vơi đi quá nửa.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!