Chương 2

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Sắc mặt Tưởng Đậu Vũ không vui mấy, hắn ta bước nhanh lướt qua nàng, lạnh giọng cằn nhằn: "Hừ, chỗ này làm gì có tảng đá lớn nào? Chắc phụ thân lẫn rồi, nhớ nhầm chỗ cũng nên."

Tưởng Nam Nhứ thấy rõ sự ghét bỏ và chế giễu trong mắt hắn ta, nhưng nàng chỉ lặng lẽ dời ánh mắt, giọng nói bình thản: "Cẩn thận tìm thử đi, có lẽ bị tuyết chôn mất rồi."

Đêm qua có một trận tuyết lớn, gần như bao phủ hết mọi dấu hiệu trên mặt đất. Tưởng Nam Nhứ đã tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng phát hiện góc tảng đá màu than chì sau một cây tùng.

Xung quanh không có dấu chân, hẳn là chưa ai trong thôn phát hiện ra. Nhận ra điều này, Tưởng Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy may mắn.

Thôn Thanh Nguyên dựa vào núi mà sống, dân trong thôn đều làm nghề săn bắn chứ không chỉ riêng nhà nàng. Vào mùa đông, con mồi không nhiều như các mùa khác, nên con mồi giấu dưới tuyết chẳng khác nào lương thực trời ban. Nếu bị ai đó lén lấy mất, gia đình nàng cũng chẳng thể lý lẽ gì cho được.

Tưởng Nam Nhứ khom lưng quan sát địa hình. Tảng đá nhô lên khỏi mặt đất một đoạn, tuy không quá cao nhưng khá gồ ghề. Một chỗ thảm thực vật cùng cành khô bên cạnh có dấu hiệu bị đè gãy rõ ràng. Nàng đoán đây hẳn là nơi phụ thân nàng vô ý trượt ngã, còn con mồi thì bị chôn dưới lớp bùn đất dưới tảng đá này.

Con dốc này không có chỗ đặt chân chắc chắn nên việc trực tiếp leo xuống từ mép đá dường như không thể thực hiện được.

Tưởng Nam Nhứ đi xa thêm một chút, tìm được một đường mòn miễn cưỡng có thể đặt chân xuống. Nàng vừa định duỗi chân thử thì bên cạnh vang lên giọng nói khinh thường của Tưởng Đậu Vũ: “Tỷ đi xa thế làm gì? Trực tiếp từ đây đi xuống chẳng phải nhanh hơn sao…”

Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời thì một chân trượt hụt, thẳng thừng ngã lăn xuống dưới.

Bịch!

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng khiến Tưởng Nam Nhứ nhíu mày nhìn về phía đáy dốc. Tưởng Đậu Vũ ngồi bật dậy trên nền tuyết, ôm lấy chân phải đau đớn đến nhe răng trợn mắt.

Kiên nhẫn của nàng gần như cạn kiệt. Từ đầu đến giờ, nàng đã đủ mệt mỏi vì đứa đệ đệ ngu ngốc này. Thật sự là được việc chẳng bao nhiêu, phá hoại thì nhiều, nhưng nàng lại không thể bỏ mặc hắn ta. Dù gì nếu hắn ta xảy ra chuyện, người bị mẫu thân đánh mắng sau khi về nhà cũng chỉ có nàng.

Đường núi không dễ đi, lớp tuyết dày khiến việc tìm chỗ đặt chân vững chắc càng khó khăn hơn. Tưởng Nam Nhứ nắm lấy những cành cây xung quanh làm điểm tựa, cẩn thận trượt xuống dốc. Còn chưa đứng vững, nàng đã nghe thấy tiếng chửi rủa thô tục.

Những lời lẽ cay độc xuất phát từ chính miệng Tưởng Đậu Vũ và tất nhiên là nó nhằm thẳng vào nàng.

Hắn ta trách nàng không nhắc nhở sớm hơn, cố ý để hắn ta ngã xuống.

Tưởng Nam Nhứ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, sắc mặt không chút biến đổi. Nàng đã quen với những lời lẽ ác ý của hắn ta từ lâu. Nàng chỉ nhẹ nhàng ấn lên vai hắn ta, giọng nói bình thản: “Trước khi vết thương trở nặng, tốt nhất đệ đừng có động đậy.”

Phụ thân nàng thường xuyên bị thương khi đi săn trong núi nên những việc xử lý vết thương cơ bản nàng cũng đã quen tay. Nghe vậy, Tưởng Đậu Vũ cũng không dám giãy giụa thêm.

Tưởng Nam Nhứ xắn ống quần hắn ta lên, cẩn thận kiểm tra. Đôi mắt nàng hạ xuống, thoáng hiện vẻ thất vọng. Hắn ta bị thương nhẹ hơn nàng tưởng. Ngoài vài vết trầy xước da thịt thì chỉ là trật chân mà thôi.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!