Chương 16

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Dù sao cũng còn nhỏ tuổi, khuôn mặt chưa biết che giấu cảm xúc. Tưởng Văn Thúy liếc qua là đã hiểu được phần nào suy nghĩ trong lòng nàng. Nàng ấy khẽ cong môi cười, cảm thấy như vậy cũng tốt. Một thiếu nữ chưa hiểu sự đời dễ đối phó hơn nhiều, đỡ phải tốn công sức.

Ước chừng sau nửa chén trà nhỏ, hai người dần trở nên quen thuộc hơn. Câu chuyện chủ yếu xoay quanh những chuyện nhẹ nhàng, thoải mái. Nói chuyện một hồi, tự nhiên lại dẫn đến chuyện hôn sự, điều quan trọng nhất với thiếu nữ ở tuổi này như Tưởng Nam Nhứ.

Sau khi nghe xong sự sắp đặt của mẫu thân nàng, sắc mặt Tưởng Văn Thúy thoáng nhuốm giận. Nàng ấy vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Tứ thẩm thật quá đáng! Sao có thể ép muội gả cho loại người đó chứ? Chẳng phải đẩy muội vào hố lửa sao?”

Phản ứng quá mức của Tưởng Văn Thúy khiến Tưởng Nam Nhứ giật mình. Một lúc lâu sau nàng mới cất tiếng: “Hôn sự của nữ tử đều do phụ thân và mẫu thân quyết định, ta…”

Lời còn chưa dứt đã bị Tưởng Văn Thúy cắt ngang: “Muội muội A Nhứ, muội thành thật quá rồi! Chuyện hôn nhân thế này mà muội cũng cam lòng chấp nhận sao?”

“Ta không muốn thì có ích gì? Thay đổi được gì đâu…” Tưởng Nam Nhứ cụp mắt xuống, cố che giấu nỗi chua xót trong lòng, cổ họng nàng nghẹn lại như có hạt táo chặn ngang, vừa khó chịu vừa đau đớn.

Tưởng Văn Thúy trầm mặc hồi lâu, giữa đôi mày càng lúc càng nhíu chặt: “Sao lại không thay đổi được? Ta sẽ giúp muội nói chuyện với tứ thẩm, dù gì bà ta cũng phải nể mặt ta.”

Nghe vậy, Tưởng Nam Nhứ ngẩng đầu, không dám tin nhìn Tưởng Văn Thúy. Trong đôi mắt trong trẻo lóe lên tia hy vọng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Sau niềm vui ngắn ngủi ấy, nàng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong ký ức, mẫu thân nàng từng kể rằng tứ tỷ từ khi gả vào thành Tín Dương đã dần xa cách người nhà, cố tình giữ khoảng cách với thôn Thanh Nguyên, là người ích kỷ và lạnh lùng.

Nếu thật sự là như vậy, sao nàng ấy lại quan tâm đến hôn sự của mình? Thậm chí còn muốn giúp đỡ? Bình tĩnh nghĩ lại, từ khi Tưởng Văn Thúy chủ động bắt chuyện với nàng đã có điều bất thường. Hai người trước giờ chẳng hề thân thiết, thậm chí có thể nói là không quen biết gì nhiều. Thế thì cớ gì lại nhiệt tình đến vậy?

Sự việc khác thường tất có nguyên do, Tưởng Nam Nhứ hít sâu một hơi, không vội xác minh lời Tưởng Văn Thúy thật hay giả, chỉ hàm súc đáp: “Như vậy sao dám làm phiền tứ tỷ tỷ?”

“Không tính là phiền toái đâu.”

Trải qua bao năm sống trong chốn thâm trạch, Tưởng Văn Thúy sao lại không nhìn ra được sự cảnh giác của Tưởng Nam Nhứ? Nàng như con nhím nhỏ, chỉ chực dựng gai lên để phòng bị. Tưởng Văn Thúy khẽ thở dài, kéo tay Tưởng Nam Nhứ nắm chặt trong lòng bàn tay mình, dịu dàng an ủi: “Muội biết không, chúng ta rất giống nhau. Nhìn muội, ta như thấy lại chính mình năm đó.”

Tưởng Nam Nhứ thoáng sững người, ánh mắt hơi cứng lại, dè dặt hỏi: “Tứ tỷ tỷ nói vậy là có ý gì?”

“Xuất thân từ nông hộ, tuy có nhan sắc nhưng lại chẳng có khả năng tự bảo vệ mình. Gia đình xem muội như công cụ để bóc lột, việc nặng việc dơ gì cũng giao hết cho muội. Đến khi muội lớn, họ lại bán muội đi đổi lấy bạc. Muội nói xem, ta và muội có giống nhau không?”

Từng câu từng chữ của Tưởng Văn Thúy như lột tả trọn vẹn cuộc đời của Tưởng Nam Nhứ. Khuôn mặt nàng không khỏi cứng lại. Khi còn chưa kịp hồi thần, Tưởng Văn Thúy lại tiếp lời: “Chính vì vậy mà ta phản ứng dữ dội như thế. Ta giúp muội, kỳ thực là đang giúp chính mình năm xưa.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!