Chương 48

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Lúc này, nàng ta không nên nhắc đến nhị ca trước mặt đại ca.

Nàng ta cười bồi: “Đương nhiên là đủ rồi. Trong phủ, đại ca là người thương muội nhất, nhị ca có tới hay không, muội cũng chẳng bận tâm.”

Chu Ngọc Hành chăm chú nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng ta, ánh mắt thoáng lóe lên, rồi nhanh chóng cụp xuống che giấu cảm xúc.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau: “Thật sao? Vậy ta đi là vừa rồi.”

Trên lưng ngựa, Chu Nguyên Bạch tay cầm dây cương, dáng vẻ lười nhác mà lạnh nhạt. Khóe môi hắn mang theo nụ cười, ánh mắt bễ nghễ nhìn hai người phía trước.

Vừa trông thấy hắn, đôi mắt Chu Dư Hâm sáng rực lên, theo bản năng bước nhanh về phía nhị ca, giọng nói đầy vui mừng: “Nhị ca, không phải huynh bảo có việc sao? Sao giờ lại...”

Nói nửa chừng, nàng ta giật mình ngậm miệng, vội vàng liếc nhìn đại ca. Tất cả là vì Chu Nguyên Bạch xuất hiện quá đột ngột, khiến nàng ta quên cả kiêng kỵ.

Nhưng trái với lo lắng của nàng, Chu Ngọc Hành chẳng để tâm đến lời nói kia. Ánh mắt y từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn Chu Nguyên Bạch, bốn mắt giao nhau, lặng lẽ giằng co mấy giây.

Ngay sau đó, Chu Ngọc Hành bỗng nhoẻn miệng cười: “Nếu đã đến rồi thì ở lại đi.”

Chu Nguyên Bạch nghe vậy không đáp, đầu ngón tay thong thả gõ nhẹ lên cán roi, như có như không. Mãi đến khi Chu Dư Hâm mất kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục, hắn mới chậm rãi xuống ngựa, theo sau hai người lên thuyền.

Ba người bọn họ đều là những nhân vật quyền quý bậc nhất thành Tín Dương. Đặc biệt là Chu Ngọc Hành, với thân phận thế tử hầu phủ, khoảng thời gian trước từng bị thích khách ám hại. Đây là lần đầu tiên y xuất hiện trước công chúng sau khi hồi phục, ai cũng e ngại không biết có lại xảy ra chuyện bất trắc hay không.

Vì vậy, trên khoang thuyền, cứ cách năm bước liền có một hộ vệ đứng gác, lưng giắt trường đao, ánh mắt liên tục quan sát bốn phía, Chử Mãn Thanh thì luôn theo sát bên cạnh, không dám có nửa phần lơ là.

Không bao lâu, tiếng đàn tranh du dương vang lên từ khoang chính của chủ thuyền, thân thuyền cũng bắt đầu chậm rãi rời bến.

Nghe nói, người gảy đàn là một nho sinh nổi danh khắp vùng Tín Dương. Bạn diễn của y là hoa khôi vừa được tuyển chọn năm nay của Hồng Tụ viện. Tài tử giai nhân, quả là cảnh đẹp khó gặp.

Đáng tiếc, từ vị trí khuất nẻo của mình, Tưởng Nam Nhứ chẳng thể nhìn thấy cảnh đẹp đó. Trước mắt nàng chỉ có những cánh hoa tung bay, mặt nước lăn tăn gợn sóng và tiếng reo hò rộn ràng của đám đông hai bên bờ.

Rải hoa, nghe thì có vẻ tao nhã, nhưng làm lâu rồi mới biết, công việc này vừa đơn điệu vừa mỏi mệt. Cánh tay Tưởng Nam Nhứ đã mỏi nhừ, cổ tay tê rần. Mỗi lần nhấc giỏ lên rải, nàng đều cảm giác như đang chịu cực hình, nàng đành phải lặng lẽ giảm bớt tần suất để đỡ đần nhức mỏi.

Tưởng Nam Nhứ cắn răng chịu đựng, trong lòng nàng chỉ mong thuyền mau mau cập bến. Nhưng thời gian trôi qua, giỏ tre thay hết rổ này đến rổ khác, thuyền vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đang cúi đầu thay giỏ mới, Tưởng Nam Nhứ đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen láy như mực, ẩn chứa chút hơi nước, sâu không thấy đáy.

Thanh niên đứng dựa lan can lầu hai, hơi khom người, lặng lẽ nhìn về phía nàng, không biết đã nhìn từ lúc nào.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!