Chương 24

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Quyển tập tranh này là loại hàng rẻ tiền, phổ biến trong giới phụ nữ nông thôn. Khác với những quyển sách hàm súc mà các tiểu thư khuê các trong thành phố xem trước khi kết hôn, những hình ảnh trong này lại thô tục và táo bạo hơn nhiều, kèm theo cả những lời chú thích trơ trẽn chẳng khác gì ô ngôn uế ngữ.

Với một thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện nam nữ như Tưởng Nam Nhứ, những hình ảnh này quả thực khó mà tiếp nhận nổi.

Mới lật qua hai trang, mặt nàng đã đỏ bừng, máu nóng dồn lên, khiến trong tiết trời đông lạnh giá, người nàng cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Tưởng Nam Nhứ không thể tiếp tục xem nữa, nàng vội vàng khép quyển tập lại. Nhưng tâm tình thì mãi chẳng bình tĩnh nổi. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng liền hiện lên đủ thứ hình ảnh không thể nói thành lời, nào là trên bàn, trên cỏ, sau hòn giả sơn…

Điều khiến nàng sửng sốt nhất là có cả cảnh ba bốn người cùng nhau hoan lạc.

Tưởng Nam Nhứ lập tức lắc đầu, cố gắng xua đuổi những hình ảnh dơ bẩn đó ra khỏi đầu, nhưng chẳng có tác dụng gì. Những cảnh tượng đó cứ bám lấy nàng, tra tấn nàng suốt cả đêm.

Trời chưa sáng hẳn, thân ảnh nhỏ nhắn của Tưởng Nam Nhứ đã ôm một chậu gỗ, lén lút chạy từ bờ sông về hướng nhà họ Tưởng.

Trong chậu là vài bộ quần áo mỏng, chẳng biết nàng đang che giấu điều gì.

Nhà họ Tưởng cách xa con đường lớn trong thôn, hành lý đều phải nhờ người khiêng vác. Nhưng ngoài vài bộ quần áo, Tưởng Nam Nhứ chẳng có món đồ nào quý giá để mang theo. Ngay cả tiền bạc để mang bên người, Lưu Hiểu Vân cũng không cho nàng nhiều, tất cả gom góp lại chưa tới năm lượng bạc.

Lấy cớ tiễn Tưởng Nam Nhứ rời nhà, Tưởng Đậu Vũ cuối cùng cũng được nghỉ học một ngày. Từ hôm qua, hắn ta đã vui mừng nhảy nhót, chẳng có chút buồn bã nào khi sắp phải xa tỷ tỷ.

Có lẽ vì tâm trạng tốt, hắn ta chủ động gánh vác việc khiêng hành lý. Nhưng tên nhóc này chỉ được cái miệng dẻo, chưa ra khỏi nhà đã suýt bị hành lý đè bẹp.

Trương Phàm và Tôn Lập Uy đứng song song bên bờ ruộng, mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai chịu nhường ai. Đến khi thấy ba người nhà họ Tưởng xuất hiện trong tầm mắt, họ mới chịu dừng lại cuộc chiến ngầm không lời.

Tôn Lập Uy vốn giỏi ăn nói, là người mở lời trước. Hắn ta bước lên hai bước, cười tươi chào hỏi: “Dì Vân khỏe chứ? Thật trùng hợp, hôm qua ta vừa định đi Tín Dương xử lý chút việc, liền nghe nói nhà dì cũng có người đi Tín Dương. Vậy nên ta tiện đường qua đây xem có gì giúp được không.”

Nói chuyện, ánh mắt hắn ta thỉnh thoảng lại lướt qua nhìn Tưởng Nam Nhứ, ý đồ chẳng cần nói cũng rõ. Lưu Hiểu Vân nhìn thấu nhưng không vạch trần, chỉ cười nhạt: “Ngươi cũng có lòng.”

Nhưng ngay sau đó, bà ta đổi giọng: “Chỉ là dọc đường đã có người nhà họ Chử chăm sóc rồi, chắc không làm phiền ngươi đâu.”

Lời nói ẩn chứa sự kiêu ngạo, rõ ràng muốn khéo léo từ chối và nhắc nhở hắn ta nên từ bỏ ý định.

Tôn Lập Uy nghe ra được ý tứ trong lời Lưu Hiểu Vân. Hắn ta tự biết mình không sánh được với người của nhà họ Chử, đó là sự thật chẳng thể chối cãi. Nhưng bị từ chối thẳng thừng thế này, lòng tự trọng của hắn ta ít nhiều cũng bị tổn thương.

Hắn ta mím chặt môi, cuối cùng cúi đầu nói nhỏ: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, mạo phạm rồi.”

Đợi hắn ta nói xong, Trương Phàm mới mở miệng: “Dì Vân, ta có vài lời muốn nói với muội muội A Nhứ, tiện thể đưa nàng đi một đoạn.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!