Chương 40

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Người trước mắt này, còn đáng sợ hơn cả nha hoàn kia gấp bội.

Chu Nguyên Bạch mím chặt môi, đau đớn trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, như có ai đang xé nát từng tấc thịt của hắn.

Thấy nàng muốn chạy, hắn lạnh lùng nói: “Chạy cái gì? Lại đây đỡ ta mau!”

Giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép từ chối.

Hàng mi Tưởng Nam Nhứ khẽ run, từng giọt mưa đọng lại trên mặt, theo cằm nhỏ giọt xuống đất.

Giằng co mấy giây, đáng lẽ nên quay đầu bỏ chạy, vậy mà chẳng hiểu sao, nàng lại bước lên, theo lời hắn, chìa tay dìu lấy cánh tay hắn.

Người hắn nóng hừng hực như bếp lò. Vừa chạm vào đã khiến chỗ da thịt tiếp xúc hơi ngứa, nóng ran.

Bên tai vẳng đến tiếng thở dốc nặng nề của Chu Nguyên Bạch. Tưởng Nam Nhứ nhịn không được len lén nhìn hắn. Gương mặt hắn tái nhợt, mày nhíu chặt, môi khẽ mở, gắng sức hít thở từng ngụm không khí, lòng nàng bỗng cảm thấy kỳ lạ khó mà gọi tên.

Bầu trời u ám, mây đen phủ kín, càng khiến khung cảnh thêm phần quỷ dị. Nàng nhìn ngẩn người, hoàn toàn không phát giác đôi mắt kia đã lặng lẽ nhìn sang mình.

Ánh mắt ấy tối tăm, lạnh thấu xương, vừa như băng tuyết, vừa như trăng treo trên trời cao, làm lu mờ mọi thứ xung quanh, toát ra khí thế bức người.

Đến khi Tưởng Nam Nhứ hoàn hồn, sống lưng đã toát mồ hôi lạnh. Nàng vội vã quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt nữa.

Chu Nguyên Bạch chống tay lên ghế đá, khẽ ngồi xuống. Đôi mắt hắn vì cơn đau hành hạ mà dần trở nên mờ mịt, lẫn chút mê loạn, độc phát tác nhanh và dữ dội hơn hẳn những gì hắn dự liệu.

Nhưng nhìn từ một góc độ khác, chuyện này cũng có nghĩa rằng vị Miêu Cương thiếu chủ kia tuyệt đối không phải kẻ vô dụng, hắn ta vẫn còn giá trị để lợi dụng.

“Ngươi không sao chứ?” Giọng nữ trong trẻo mang theo vài phần quan tâm vang lên bên tai.

Chu Nguyên Bạch khẽ liếc mắt nhìn qua, đáy mắt hắn gợn lên tia sáng, nhưng nhanh chóng chìm vào tối tăm. Bàn tay đặt bên người siết chặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dạng này làm sao có thể gọi là không sao chứ?

Tưởng Nam Nhứ mím môi, giọng nghiêm túc: “Ngươi đừng có mà chết ở đây…”

Người này thân phận chắc chắn không đơn giản, tuổi còn trẻ nhưng từng cử động đều toát lên khí chất ung dung của kẻ bề trên, đặc biệt là thứ áp lực lạnh lùng khiến người khác e dè, chỉ sợ còn hơn cả nhà họ Chử, hoặc có lẽ… còn cao hơn.

Ngày ấy, Khương Tuyết Oản từng nhắc đến việc hai vị công tử của hầu gia sẽ đến mừng thọ. Thân phận của nam nhân trước mắt gần như đã quá rõ ràng.

Chính vì nghĩ đến điều đó nên nàng mới không chạy, nàng lựa chọn ở lại.

So với việc một mình chạy loạn khắp hoa viên, có nguy cơ gặp phải kẻ xấu, thì ở bên cạnh người nắm giữ quyền thế tối cao, có khi lại là an toàn nhất. Nhưng sự an toàn ấy cũng chỉ tồn tại khi hắn không có hành động bất thường. Còn hiện tại, bộ dạng của hắn thật sự quá khác lạ. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người chịu tội đầu tiên chắc chắn là nàng.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng vẫn giữ được sự chừng mực. Từ trên người nữ tử tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, không giống mùi phấn son nồng nặc, mà là hương thơm tươi mát, thanh thoát. Mùi hương ấy theo gió len lỏi vào mũi Chu Nguyên Bạch, khiến lòng hắn khẽ rung động.

Điều kỳ lạ là cổ trùng trong người hắn đột nhiên trở nên kích động, như thể bị hơi thở xa lạ này kích thích. Nó nhảy nhót điên cuồng, như muốn xé rách từng thớ thịt, quét sạch chút lý trí cuối cùng trong hắn.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!