Chương 20

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Nghe lời nhắc nhở thiện ý của Trương Phàm, Tưởng Nam Nhứ cụp mắt xuống, ánh mắt lóe lên tia châm biếm. Thôn Thanh Nguyên thuần khiết sao? Nghĩ đến những lời cay độc mà đám nữ nhân trong thôn từng ném vào mặt nàng, hay ánh mắt đầy dục vọng của lũ nam nhân khi nhìn nàng, nàng chỉ muốn nôn mửa.

Tuy vậy, khuôn mặt nàng vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng. Đôi mắt trong veo cong lên, nở nụ cười tươi tắn: “Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, cảm ơn nhị ca ca đã giải thích giúp ta.”

Nụ cười dịu dàng như tỏa nắng khiến Trương Phàm đứng trong bóng tối cũng cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn ta đưa tay lên miệng, khẽ ho nhẹ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, không biết nên làm gì với tay chân của mình nữa.

Tưởng Nam Nhứ liếc nhìn hắn ta, thấy dáng vẻ lúng túng ấy thì buồn cười, nhưng nàng không nói gì thêm, lặng lẽ nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Khi về đến nhà, cả sân đã tối om, không một tia sáng, rõ ràng mọi người đã đi ngủ từ lâu.

Lúc làm việc ở tộc từ, nàng đã ăn tối xong nên không tìm gì ăn thêm. Tưởng Nam Nhứ cẩn thận khóa kỹ cửa viện, rón rén bước về phòng. Động tác của nàng nhẹ nhàng hết mức, không muốn đánh thức ai nhưng vẫn không tránh khỏi gây ra chút tiếng động nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.

Lưu Hiểu Vân xuất hiện trước mắt nàng, khoác thêm áo ngoài, chân mang đôi giày vải. Vừa than thở trời lạnh, bà ta vừa vội vàng đóng cửa lại.

Vừa vào phòng, bà ta đã đẩy Tưởng Nam Nhứ sang một bên, chiếm luôn chỗ trên giường. Ánh trăng yếu ớt chiếu lên nửa khuôn mặt bà ta làm nổi bật vẻ khôn ngoan, tính toán trong đôi mắt. Bà ta không chờ nổi mà hỏi ngay: “Văn Thúy kia nói gì với con?”

Tưởng Nam Nhứ bị đẩy suýt ngã, động tác trải chăn dừng lại. Nàng đứng co ro trong góc, hạ thấp giọng: “Tứ tỷ tỷ bảo con theo về Tín Dương, giúp chăm sóc con tỷ ấy. Nghe nói thằng bé bị té gãy tay phải, bên cạnh không có ai thân cận chăm sóc.”

Lời vừa dứt, đôi mắt Lưu Hiểu Vân mở to, rõ ràng là bất ngờ trước câu trả lời này. Sau một hồi ngẩn người, bà ta mới cười khẩy: “Ta biết ngay mà, đoạt quyền sinh con trưởng trước chủ mẫu thì làm gì có ngày nào yên ổn.”

Dù chưa từng sống trong thành, nhưng Lưu Hiểu Vân cũng hiểu đôi chút về quy củ của các gia đình quyền quý. Thê và thiếp khác nhau một trời một vực. Thiếp phòng tuyệt đối không được sinh con trước chính thê, đặc biệt là con trai, đây là điều tối kỵ.

Chẳng hiểu Tưởng Văn Thúy dùng cách gì mà lại sinh được con trai đầu lòng, nhưng điều đó không có nghĩa đứa trẻ sẽ lớn lên bình an. Suốt ba năm qua, thằng bé bệnh triền miên, chẳng mấy khi khỏe mạnh.

Ở Tín Dương không chốn nương thân lại chịu sự chèn ép của chính thê, cuộc sống của Tưởng Văn Thúy chắc chắn chẳng dễ dàng gì. Lần này về quê, tranh thủ tìm người đáng tin cậy để mượn sức cũng không có gì khó hiểu.

Tưởng Nam Nhứ lặng lẽ quan sát phản ứng của Lưu Hiểu Vân. Thấy bà ta tỏ ra khinh thường, nàng khẽ cong môi, thở dài rồi cố ý nói: “Nhưng con không đồng ý…”

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Hiểu Vân lập tức thay đổi. Bà ta vỗ mạnh đùi, chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nam Nhứ mà quát: “Con đúng là đồ ngu, sao lại không đồng ý?”

Tưởng Nam Nhứ giả vờ sợ hãi, rụt cổ lại, cắn môi dưới, nhỏ giọng đáp: “Tại sao phải đồng ý? Con cũng sắp gả cho Thường phú thương rồi, đi xa vậy làm gì?”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!