Chương 8

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Thôn Thanh Nguyên nghèo khó, dù trời rét căm căm vào đông cũng chẳng mấy nhà nỡ tiêu tốn củi lửa để đun nước giặt giũ. Phần lớn nữ nhân trong thôn đều mang quần áo bẩn ra suối giặt qua loa cho đỡ bẩn.

Tôn Lập Uy đứng đó nhìn nàng một lúc rồi bước về phía nàng hai bước, lên tiếng gọi: “Muội muội A Nhứ, sao không tìm chỗ nào rộng rãi hơn mà ngồi? Ở đây nguy hiểm lắm, chẳng có chỗ đặt chân đâu.”

Tiếng gọi bất ngờ làm gián đoạn công việc của Tưởng Nam Nhứ. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại. Khi nhận ra người đang đứng đó, đồng tử nàng thoáng ngạc nhiên rồi dần chuyển thành vui mừng.

Tưởng Nam Nhứ vốn đã có sẵn vẻ kiều diễm, lúc này bên môi nở nụ cười, đôi mắt trong veo như suối nước mùa xuân ánh lên tia sáng lấp lánh, đẹp đến mức khiến tim người ta loạn nhịp, làm Tôn Lập Uy không khỏi ngẩn ngơ.

“Tôn ca ca cao lớn thế này, chỗ đó chắc chắn chật chội với huynh rồi. Nhưng với muội thì lại vừa vặn đấy…” Giọng nàng mềm mại, trong trẻo, lọt vào tai nghe thật dễ chịu.

Nói xong dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt Tưởng Nam Nhứ lướt lên phía thượng nguồn rộng hơn, đáy mắt thoáng hiện chút cô đơn. Nàng khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Trên đó nhiều người quá, muội không thích náo nhiệt.”

Tôn Lập Uy được người trong lòng khen ngợi thì vui sướng khôn tả, lại thấy đau lòng khi nàng tỏ ra buồn bã. Hắn ta biết rõ nàng đâu phải không thích náo nhiệt, chỉ là trong thôn có quá nhiều người hay buông lời gièm pha và những câu chuyện thị phi vô căn cứ khiến nàng tổn thương mà thôi.

Muội muội A Nhứ thật tốt, có lẽ khắp làng trên xóm dưới cũng khó tìm được ai dịu dàng và thấu hiểu lòng người như nàng.

Tưởng Nam Nhứ thu hồi suy nghĩ, cúi người nhanh chóng thu dọn đống quần áo đã giặt xong, rồi cất bước đi lên bậc thang. Bậc thang trơn trượt vì ướt nước, lại ôm theo quần áo nặng trĩu trong lòng, nàng bước đi vô cùng cẩn thận, từng bước chậm rãi nhưng rất chắc chắn.

Thấy vậy, Tôn Lập Uy vội bước tới trước muốn đỡ lấy cánh tay nàng, nhưng lại bị nàng khéo léo tránh đi. Hắn ta cũng chẳng để ý, thuận tay nhận lấy thùng gỗ nặng trong lòng nàng: “Để ta đưa muội về.”

Thùng gỗ chứa quần áo của cả nhà bốn người, sức lực Tưởng Nam Nhứ không nhiều, nước giặt cũng không được vắt khô kỹ, chồng chất lên nhau thành một đống nặng nề. Đối với một cô gái nhỏ như nàng đúng là khá nặng. Vì vậy, nàng cũng không từ chối.

Tưởng Nam Nhứ lặng lẽ đi sau lưng hắn ta, giữ một khoảng cách vừa phải. Thân hình mảnh khảnh của nàng bị bó chặt trong chiếc áo bông cũ kỹ, màu xanh biển ban đầu đã phai thành trắng bệch, chất liệu kém lại đầy những mảnh chắp vá. Cổ tay áo ngắn cũn cỡn, để lộ đôi tay đỏ ửng vì lạnh.

Ánh mắt Tôn Lập Uy không khỏi dừng lại trên đôi tay nàng, làn da nàng vốn trắng nõn, nhưng những vết nứt nẻ đỏ tím do lạnh càng làm nổi bật sự yếu ớt ấy.

Cảm nhận được ánh mắt hắn ta, Tưởng Nam Nhứ có chút lúng túng, nàng vội kéo tay áo che đi. Đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện chút ngượng ngùng, không lâu sau, hàng mi nàng lấp lánh ánh nước như một lớp băng mỏng dễ vỡ, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

“Trong túi ta có một lọ cao trị nứt nẻ, để lát nữa ta đưa cho muội. Tay muội đẹp thế này đừng để bị nứt nẻ làm hỏng mất.” Tôn Lập Uy là người bán hàng rong đi lại giữa thôn Thanh Nguyên và thành Tín Dương, hắn ta buôn bán đủ loại hàng hóa. Lọ cao này là do muội muội hắn ta làm, nhờ hắn ta mang từ trấn về, vừa hay có thể ‘mượn hoa dâng Phật’ đưa cho nàng.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!