Chương 37

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Ở đây nhiều ngày, theo lời Mộng Nguyệt kể, Tưởng Nam Nhứ đại khái cũng hiểu rõ tình hình trong nhà họ Chử.

Nhà họ Chử vốn không phải người gốc Tín Dương. Chử lão thái gia khi còn làm quan ở kinh thành đã theo hầu vị hoàng tử lúc đó, cũng chính là hầu gia bây giờ. Ông tận tâm tận lực, cuối cùng vì chủ mà hy sinh. Sau khi ông mất, đại công tử nhà họ Chử, tức Chử Mãn Thanh, kế thừa di nguyện của phụ thân, rời kinh thành đến Tín Dương theo bước chân của hầu gia, dần dần được coi trọng.

Chử Mãn Thanh trọng tình nghĩa, cũng rất hiếu thuận. Trong nhà, mọi việc đều do Chử lão phu nhân định đoạt. Việc kết thân với thế gia nhà họ Khương ở Tín Dương cũng là do bà ấy sắp đặt. Thứ nhất, nhà họ Chử vừa đến, cần nhanh chóng đứng vững chân, thứ hai, muốn tăng thêm vị thế trong mắt hầu gia. Dẫu sao, lòng vua khó đoán, nếu không có giá trị lợi dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ. Vì vậy, phải sớm tính đường lui.

Nhà họ Chử cần dựa vào quyền thế và quan hệ của nhà họ Khương ở địa phương. Nhà họ Khương lại cần nhờ vào quan hệ giữa nhà họ Chử và hầu gia. Hai nhà lợi dụng lẫn nhau, nương tựa mà sống. Vì thế, về một mặt nào đó, Khương Tuyết Oản tuyệt đối không phải là người có thể đắc tội.

Tưởng Văn Thúy thân là thiếp của Chử Mãn Thanh, chỉ biết lo giữ lấy mình, lấy lòng cũng khó. Trước đây còn nhờ Chử Mãn Thanh sủng ái nên mới có thể yên ổn sống dưới mí mắt Khương Tuyết Oản. Nay sủng ái phai nhạt, phiền phức liền liên tục kéo đến.

Khó trách bà ta phải đặt hy vọng lên mình, mong thông qua một nữ nhân khác để giữ chân phu quân, qua đó giữ vững vị trí và cuộc sống dễ chịu cho bản thân. Nghĩ tới đây, vừa đáng thương, lại vừa đáng buồn.

Tưởng Nam Nhứ vốn không phải người có lòng thương cảm, nhưng cùng là phận nữ nhi, tâm trạng nàng khó tránh có chút trầm xuống. Nàng bất giác nghĩ, nếu mình rơi vào hoàn cảnh của Tưởng Văn Thúy, liệu sẽ làm thế nào? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn chẳng tìm ra được đáp án thích đáng.

Nàng không có gia thế như Khương Tuyết Oản, cũng chẳng có bản lĩnh sinh con trai để giữ chỗ như Tưởng Văn Thúy. Ở giữa hai người họ, nàng sớm muộn gì cũng trở thành vật hi sinh, kết cục e là chẳng mấy tốt đẹp.

Tưởng Nam Nhứ không khỏi bắt đầu hối hận vì quyết định ngày trước. Giờ đây cưỡi lên lưng cọp, muốn xuống cũng không được. Nàng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu không đến đây, nàng có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ phải trái với mong muốn của bản thân, gả cho lão phú thương đã ngoài năm mươi kia sao?

Huống hồ, ý muốn của nàng có là gì chứ? Từ giây phút nàng cùng Tưởng Văn Thúy bước ra khỏi tộc từ, bánh xe vận mệnh đã âm thầm chuyển động. Tòa thành Tín Dương này, nàng đã bước vào thì đừng mong thoát ra.

Trong phòng, than lửa cháy bập bùng, ánh lửa hắt vào mắt nàng, chiếu lên nỗi mông lung về con đường phía trước.

“Năm ngày sau là sinh nhật của lão phu nhân. Đến lúc đó, hai vị công tử nhà hầu gia đều sẽ đến mừng thọ. Khách quý đầy nhà, không thể để xảy ra sai sót nào. Tưởng di nương, ngươi hiểu ý ta chứ?” Khương Tuyết Oản đã mệt mỏi, chẳng còn muốn dây dưa với Tưởng Văn Thúy, trực tiếp nói thẳng chính sự.

Trước mắt, quan trọng nhất là lo chu toàn tiệc mừng thọ của lão phu nhân. Còn hai tỷ muội này, bà ta không tin dưới mắt mình, các nàng có thể làm nên chuyện gì.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!