Chương 45

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Tưởng Nam Nhứ cười thầm trong bụng, nam nhân nàng từng gặp qua đủ loại. Vừa rồi, chỉ thoáng nhìn, nàng đã đoán được Chử Mãn Thanh thuộc loại người nào. Đối phó với kiểu nam nhân này, chỉ cần dùng cách ‘lạt mềm buộc chặt’ kết hợp thêm sắc đẹp, cơ bản là nắm chắc được.

Đây không phải là nàng tự phụ, mà là từ khi nhan sắc nảy nở, bất cứ nam nhân nào thấy nàng đều khó lòng rời mắt. Huống chi, nam nhân xưa nay vốn vậy, chỉ cần có mỹ nhân chủ động đưa tới, ai lại nỡ từ chối chứ?

Nhưng mà, sau chuyện xảy ra ban ngày, trong lòng Tưởng Nam Nhứ càng thêm bất an. Dù nhìn từ phương diện nào, lúc này cũng không thích hợp để cố gắng lấy lòng đối phương, kẻo lại tự đẩy mình vào đầu sóng ngọn gió.

Hơn nữa, có một điều nàng không thể phủ nhận, đó là Chử Mãn Thanh không phải kiểu người mà nàng yêu thích. Tuổi tác của hắn ta so với nàng lớn hơn quá nhiều, đã gần bằng một vòng giáp.

Tiếng nước sôi lục bục vang lên, kéo nàng trở về thực tại. Tưởng Nam Nhứ thu lại suy nghĩ, mỉm cười nói: “Cảm ơn Mộng Nguyệt tỷ tỷ nhắc nhở, ta hiểu rồi.”

Thế nhưng, khi hai người bưng trà nóng định vào phòng, lại bị nha hoàn đứng gác báo rằng đại gia và di nương đã nghỉ ngơi.

Trong phòng của Tố Tê Uyển, đám nha hoàn nhanh nhẹn hầu hạ Chử Mãn Thanh thay y phục. Tưởng Văn Thúy đích thân giúp hắn ta cởi giày, cởi áo, từng cử chỉ cẩn thận, chu đáo, bầu không khí trong phòng yên tĩnh, ấm áp.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, ánh nến le lói chiếu lên sườn mặt kiều diễm của Tưởng Văn Thúy. Chử Mãn Thanh cúi đầu, duỗi tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai nàng ấy. Giây lát sau, hắn ta chậm rãi hỏi: “Biểu muội của nàng dự tính ở lại phủ bao lâu?”

Tưởng Văn Thúy nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng hắn ta, chậm rãi thắt lại dây lưng, nghe vậy bèn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hắn ta bình thản, như thể chỉ là thuận miệng hỏi. Nàng ấy mím môi đáp: “Đợi Uẩn ca nhi khỏi hẳn, rồi đưa con bé về cũng chưa muộn.”

Ngừng một chút, nàng ấy khẽ thở dài: “Thật ra, ta cũng không muốn để nó về thôn Thanh Nguyên sớm như vậy.”

Lời nói thoáng mang hàm ý, quả nhiên, trong mắt Chử Mãn Thanh ánh lên chút tò mò, hắn ta phối hợp dẫn dắt tiếp: “Sao lại nói vậy?”

Trên mặt Tưởng Văn Thúy hiện lên vẻ khó xử, muốn nói lại thôi. Dưới sự gặng hỏi của hắn ta, nàng ấy kể lại chuyện mẹ Tưởng Nam Nhứ định gả con gái cho một lão phú thương đã hơn năm mươi, lời lẽ còn cố tình thêm mắm thêm muối. Cuối cùng, nàng ấy thở dài đầy cảm thán: “Thật đáng thương, nếu không nhờ ta lấy cớ đón nó lên Tín Dương, chỉ sợ giờ này…”

Nghe xong, Chử Mãn Thanh cau mày, khuôn mặt thoáng hiện nét nghiêm nghị xen lẫn cảm thông, nhưng hắn ta không vội vàng đưa ra đánh giá.

Bởi lẽ, từ hoàng thân quốc thích cho đến thứ dân hèn mọn, hôn nhân từ xưa vốn đều do gia đình quyết định. Lệnh phụ thân, mẫu thân, lời bà mối, bản thân đâu được quyền cãi lại. Trên đời này, có bao nhiêu người lấy nhau mà ghét nhau như kẻ thù? Ngay cả hắn ta chẳng phải cũng phải cưới Khương thị theo sắp đặt của mẫu thân đó sao?

Trong mắt hắn ta, bất luận Tưởng mẫu sắp xếp thế nào, Tưởng Nam Nhứ cũng nên thuận theo. Làm con cái cãi lời cha mẹ chính là bất hiếu. Hắn ta cảm thấy thương hại chẳng qua vì nàng có hoàn cảnh giống hắn ta, đều bị ép phải chấp nhận hôn sự mình không mong muốn.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!