Chương 31

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Người ta thường nói chó theo dáng chủ, quả thực không sai. Tư thế ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo của nó giống hệt nam nhân kia khi nhìn người khác bằng nửa con mắt.

Còn chưa kịp dời ánh nhìn, người nọ như có mắt sau lưng, chuẩn xác quay sang nhìn về phía nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát. Tưởng Nam Nhứ theo bản năng siết chặt lòng bàn tay. May mắn, nam nhân ấy không làm gì thêm, rất nhanh đã thu ánh mắt lại. Hắn chỉ khẽ giơ tay, cả đội quân lập tức tuân lệnh lên đường.

Tưởng Nam Nhứ lúc này mới giật mình, phát hiện đội ngũ đó khác với đám nam nhân mặc y phục màu đen nàng gặp trước đó. Đội này trông giống quan binh hơn. Đặc biệt, nàng còn thấy trong đoàn có chiếc rương lớn hôm qua bị phủ vải đen.

Còn chưa kịp suy đoán thêm, giọng Tưởng Văn Thúy từ phía sau vọng đến:

“Muội đứng đó làm gì thế?”

“Không có gì.” Tưởng Nam Nhứ vội thu lại suy nghĩ, trả lời qua loa cho qua chuyện.

Tưởng Văn Thúy cũng chẳng để tâm, chỉ sai hai nha hoàn khuân hành lý lên xe. Vừa đi phía trước, nàng ấy vừa thấp giọng hỏi: “Hôm nay vào thành rồi, ta đã dạy muội mấy chuyện quy củ trước đó, có nhớ hết không?”

“Nhớ rồi.” Tưởng Nam Nhứ ngoan ngoãn đáp.

Thấy vậy, Tưởng Văn Thúy hài lòng gật đầu, không nói thêm, dẫn đầu bước lên xe ngựa. Tưởng Nam Nhứ theo sát phía sau.

Xe ngựa lăn bánh hướng về thành Tín Dương, càng đến gần cổng thành, không khí càng thêm rộn ràng. Vừa qua cửa thành, Tưởng Nam Nhứ liền tò mò vén góc rèm nhìn ra ngoài.

Trước mắt nàng là cảnh tượng náo nhiệt chưa từng thấy. Những dãy nhà cao lớn san sát, người qua kẻ lại đông đúc, hàng hóa bày la liệt khắp đường, đủ sắc đủ màu khiến người nhìn hoa cả mắt.

Trời vừa qua cơn mưa, không khí se lạnh. Gió luồn qua khe hở trên rèm phả vào trong xe. Tưởng Văn Thúy nhíu mày, định mở miệng nhắc nhở, nhưng khi vô tình nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ thích thú của Tưởng Nam Nhứ, nàng ấy chợt sững người.

Ký ức xa xưa bất giác hiện về, Tưởng Văn Thúy nhớ lại dáng vẻ mình ngày mới vào thành Tín Dương. Khi đó, nàng ấy cũng chẳng khác gì Tưởng Nam Nhứ bây giờ, đúng kiểu nhà quê lên phố, cái gì cũng mới lạ. Ngày ấy, nàng ấy hận chẳng thể dạo hết khắp nơi, ngày ngày rong ruổi khắp chốn trong thành.

Nhưng mà xưa đâu bằng nay, mọi hành động của Tưởng Nam Nhứ đều đại diện cho thể diện của Tưởng Văn Thúy. Nếu vào Chử phủ rồi mà nàng vẫn giữ thói quen lỗ mãng như thế, để người ta chê cười mỉa mai, thì mất mặt không chỉ mình nàng mà còn liên lụy đến Tưởng Văn Thúy.

Nghĩ tới đó, sắc mặt Tưởng Văn Thúy trầm xuống, nàng ấy lạnh giọng sai: “Kéo rèm xuống, sau này sẽ có nhiều dịp để ra ngoài ngắm nhìn. Hôm nay là ngày đầu tiên muội nhập phủ, giữ ý tứ chút, đừng để người ta chê cười.”

“Tứ tỷ dạy phải, A Nhứ biết lỗi rồi.”

Tiếng rao hàng của tiểu thương dọc đường không dứt, xe ngựa quẹo vào một con hẻm nhỏ, dừng lại trước một tòa nhà lớn.

Phu xe nói: “Tưởng di nương, đến rồi.”

Tưởng Nam Nhứ vén màn xe, bước xuống dưới sự dìu đỡ của nha hoàn. Sau đó, nàng chủ động thay vào vị trí nha hoàn, đỡ cánh tay dìu Tưởng Văn Thúy xuống. Đợi Tưởng Văn Thuý đứng vững, nàng lặng lẽ đứng sau lưng, giữ đúng bổn phận.

Tranh thủ lúc nha hoàn gõ cửa, Tưởng Nam Nhứ ngước nhìn tấm biển lớn treo trước cửa. Hai chữ ‘Chử phủ’ thếp vàng lấp lánh, toát lên vẻ bề thế, khoe rõ quyền quý của chủ nhà.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!