Chương 43

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Hơn nữa, ở nhà cũ, do chật hẹp nên việc tắm giặt cũng là chuyện nhọc nhằn. Một gian lều nhỏ chắp vá, gió thổi lùa tứ phía, lại còn phải canh chừng xem có ai nhìn lén không. Vì thế, nàng luôn có chút e ngại mỗi lần tắm, thường phải chờ tối muộn mới dám lén lút lau người.

Nhưng ở Chử phủ thì không cần lo lắng chuyện đó, đóng cửa sổ lại là kín bưng, ngoài cửa còn có nha hoàn canh gác, chẳng ai dám mạo phạm.

Tưởng Nam Nhứ thả lỏng người, nhắm mắt tận hưởng giây phút yên bình hiếm có, đợi nước nguội dần, nàng mới lưu luyến đứng lên.

Quần áo Tưởng Văn Thúy chuẩn bị cho nàng đều rất tinh xảo, so với những gì nàng từng thấy còn đẹp hơn nhiều. Dù rằng di nương nói đó là y phục cũ, nhưng với nàng, tất cả đều quý giá.

Nàng tỉ mỉ mặc áo theo lời Mộng Nguyệt đã dạy rồi lau khô tóc, gọi nha hoàn vào thu dọn chậu nước.

Đợi mãi đến bữa tối, vẫn chưa thấy Tưởng Văn Thúy về. Mộng Nguyệt đoán rằng có lẽ Chử Mãn Thanh đã về, nên di nương ở lại tiền viện cùng dùng bữa.

Trong phủ, người ta thường tôn xưng Chử Mãn Thanh là ‘đại gia.’

Đêm xuống, mưa cũng ngớt dần. Đột nhiên, trong viện vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tưởng Nam Nhứ đang cùng Mộng Nguyệt nói chuyện, nghe thấy động tĩnh, cả hai nhìn nhau rồi cùng đứng dậy ra cửa.

Tưởng Nam Nhứ đứng trên bậc thềm cao, vừa ngẩng đầu đã thấy vài chiếc dù giấy trắng che phía trước. Dưới tán dù, nửa khuôn mặt người đi đầu bị che khuất, chỉ thấp thoáng dáng người thẳng tắp, eo gầy chân dài, toát lên vài phần khí thế.

Nàng đang định nhìn kỹ hơn thì người đó chợt nâng dù lên, một ánh mắt bất ngờ chạm vào mắt nàng.

Dưới mái hiên treo đèn lồng khắc hoa, ánh sáng vàng nhạt soi lên gương mặt thiếu nữ.

Tóc nàng búi cao, cài một cây trâm ngọc, dáng vẻ thanh nhã. Đường nét khuôn mặt tinh xảo như ngọc sứ, nước da trắng mịn, đôi mắt long lanh ánh lên sự dịu dàng, dung nhan ấy khiến lòng người xao động.

Đứng cách mấy bước phía sau Chử Mãn Thanh, Tưởng Văn Thúy thoáng nhận ra điều gì, liền đưa mắt nhìn theo ánh mắt hắn ta. Quả nhiên, nàng ấy bắt gặp Tưởng Nam Nhứ đang đứng dưới mái hiên, đôi tay ôm Uẩn ca nhi khẽ run lên.

Là người bên gối của Chử Mãn Thanh bao năm, nàng ấy hiểu rõ ánh mắt ấy là gì. Đó là ánh mắt của một nam nhân khi nhìn trúng một nữ nhân, tiến triển này còn thuận lợi hơn cả những gì nàng ấy đã dự tính.

Rõ ràng phải cảm thấy vui mừng, nhưng trong lòng bà lại chẳng có lấy nửa phần nhẹ nhõm. Ngược lại, lồng ngực như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau nhức đến mức khó chịu. Nàng ấy nhíu mày, không khỏi tự giễu, tâm tư phụ nữ, sao có thể dễ dàng thoát khỏi những điều tầm thường?

Một bên, Mộng Dao nhìn ra sắc mặt chủ tử không tốt, bèn chủ động đón lấy tiểu công tử từ tay nàng ấy. Tưởng Văn Thúy chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông tay. Trọng lượng trong lòng ngực biến mất, cảm giác ngột ngạt trong tim cũng vơi đi đôi chút.

Nàng ấy đè nén cảm xúc, tiến lên hai bước, nở nụ cười dịu dàng: “Lang quân, đây là biểu muội bên nhà mẹ đẻ của thiếp, A Nhứ. Còn không mau qua đây hành lễ?”

Tưởng Nam Nhứ thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Tứ tỷ không phải chính thất, theo quy củ, nàng không thể gọi Chử Mãn Thanh là tỷ phu. Nghĩ ngợi chốc lát, nàng uốn gối hành lễ: “Khấu kiến đại gia.”

Có lẽ vì vừa từ quân doanh trở về, Chử Mãn Thanh so với lời đồn càng thêm cứng rắn, lạnh lùng. Nhưng so với người nam nhân bí ẩn ban ngày, hắn ta vẫn có phần thua kém. Da hắn ta sạm hơn, ngũ quan không sắc sảo bằng, dáng người dường như cũng thấp hơn một chút.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!