Chương 10

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Tôn Lập Uy vừa lấy hết dũng khí, nghe vậy lại ngẩn ra. Hắn ta liếc mắt nhìn căn nhà tranh cách đó không xa, thở dài đầy tiếc nuối. Hắn ta đầy lưu luyến nhìn Tưởng Nam Nhứ rồi khẽ hứa hẹn: “Muội muội A Nhứ, chờ ta tới cầu hôn.”

Tưởng Nam Nhứ mỉm cười, gật đầu đồng ý, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng làm vậy rồi.

Đứng trước cửa nhà người khác nên Tôn Lập Uy cũng không nán lại lâu. Hắn ta lấy từ trong túi ra lọ cao trị nứt da đã hứa từ trước, đặt vào tay Tưởng Nam Nhứ, lưu luyến nhìn nàng lần nữa rồi vội vàng rời đi.

Tưởng Nam Nhứ đứng ở cửa nhìn theo bóng hắn ta khuất dần, sau đó cất lọ cao vào lòng, xoay người đẩy cửa bước vào nhà.

“Đúng là khuê nữ của ta, bản lĩnh giỏi thật, mỗi ngày lại có một tình lang mới.”

Những lời chua chát của Lưu Hiểu Vân lại vang lên ngay khi Tưởng Nam Nhứ bước qua cửa, hơi lạnh trên người nàng còn chưa kịp tan, khuôn mặt nhợt nhạt cũng không có chút biểu cảm nào. Nàng làm như không nghe thấy, thuần thục treo quần áo đã giặt lên dây phơi trong sân.

Là con gái của Lưu Hiểu Vân, Tưởng Nam Nhứ hiểu rất rõ tính cách mẫu thân mình. Cứng rắn phản bác sẽ chẳng được gì, nhưng nếu cứ nhún nhường thì bà ta lại càng khiến lấn tới. Cách hiệu quả nhất để đối phó với bà ta là giả câm vờ điếc. Dù sao thì chịu đựng những lời khó nghe vẫn còn dễ chịu hơn bị đánh đập.

Ăn sáng xong, Tưởng Đậu Vũ đi học ở trường thôn, tối mới trở về. Còn phụ thân nàng sau khi té gãy chân thì trở nên vô dụng, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, giờ này chắc đang ngủ trưa.

Tưởng Nam Nhứ vừa phơi xong quần áo thì thấy bà mối Vương bước vào. Gần đây, bà ta đã trở thành khách quen của nhà họ Tưởng. Tưởng Nam Nhứ đoán rằng lại có ai đó nhờ bà ta đến thăm dò chuyện hôn sự.

Lưu Hiểu Vân lập tức bị bà mối Vương thu hút sự chú ý, vội vàng mời bà ta vào nhà chính, còn không quên sai Tưởng Nam Nhứ đi rót hai ly nước ấm.

Vừa ngồi xuống, Lưu Hiểu Vân đã không chờ nổi mà hỏi ngay: “Việc lần trước ta nhờ bà, thế nào rồi?”

“Chuyện ta làm thì bà cứ yên tâm.” Bà mối Vương nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, ra vẻ khó xử nhưng không giấu được sự khôn khéo: “Nhà Thường phú thương bên đó nói không thành vấn đề, chịu mức giá đó.” Bà mối Vương khôn khéo, khẽ nhướng mắt, làn da tuy đã nhuốm chút phong sương nhưng vẫn giấu khéo nếp nhăn nơi đuôi mắt. Bà mối Vương thoáng hiện nét khó xử, như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ là muốn đổi người.”

Nghe thấy vậy, mặt Lưu Hiểu Vân liền rạng rỡ, nhưng bà ta chưa kịp vui mừng thì đã cau mày khi thấy bà mối Vương có vẻ lưỡng lự: “Ý bà là gì? Đổi ai cơ?”

Đến nước này, bà mối Vương cũng không cần úp mở nữa. Bà cười nói thẳng: “Nhà trai muốn đổi từ nhi tử thành lão tử. Thường phú thương muốn cưới Nhứ tỷ nhi của nhà bà.”

Đứng ngoài cửa nghe đến đây, ánh mắt Tưởng Nam Nhứ lập tức tối sầm lại, đầu ngón tay nàng siết chặt ly nước, mắt lạnh lẽo như băng.

Người họ nhắc đến là Thường phú thương, cũng là người trong thôn Thanh Nguyên. Gã buôn bán trà lá được hơn hai mươi năm, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, vợ mất sớm. Sau khi kiếm được chút tiền, gã mang theo hai đứa con trai rời thôn, định cư tại thành Tín Dương, mỗi năm chỉ trở về thôn vào dịp tảo mộ.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!