Chương 41

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 9 0
Chương trước Chương tiếp
Giữa cơn đau cực hạn, Chu Nguyên Bạch khẽ cười, ánh mắt khóa chặt nàng, từng từ đều như rít qua kẽ răng: “Chưa chết được.”

Giọng hắn vì đau đớn mà khàn đặc, nghe vào tai lại như mang theo chút mơ hồ. Nghe được câu trả lời, Tưởng Nam Nhứ cũng không hỏi thêm, chỉ giơ tay vén mấy lọn tóc ướt bết trên mặt.

Đầu xuân, khí lạnh vẫn còn chưa tan. Gió thổi qua, hòa cùng mưa lạnh buốt, khiến Tưởng Nam Nhứ rùng mình. Nàng khoanh tay, xoa xoa đôi cánh tay tê cóng, ánh mắt thẫn thờ nhìn theo những hạt mưa bay lượn giữa không trung.

Không khí giữa hai người yên tĩnh đến ngột ngạt. Ngồi chung một mái hiên nhưng Tưởng Nam Nhứ không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp lạ thường. Nàng có thể nghe thấy từng hơi thở gấp gáp, nặng nề của người bên cạnh, khi mạnh khi yếu, như đánh thẳng vào lòng người.

Nếu không phải trên người hắn không có mùi rượu, nàng suýt nữa tưởng hắn say. Dáng vẻ nóng ran, sắc mặt khác thường trông chẳng khác nào phụ thân nàng mỗi khi uống rượu say, bước đi xiêu vẹo, thần trí không rõ.

Chu Nguyên Bạch cắn môi dưới, khớp ngón tay đặt trên đầu gối vì siết chặt mà trắng bệch. Cổ họng nóng rực như bị thiêu đốt, từ ngực lan xuống bụng dưới, rồi tới vị trí không tiện nhắc đến, như có lửa hừng hực thiêu cháy.

Đau đớn khó nhịn khiến hắn sắp thất thố.

“Ngươi…” Hắn khẽ mở môi mỏng, định bảo nàng đi, nhưng khi ngước mắt lên, ánh mắt vô thức dừng lại nơi cần cổ trắng nõn lộ ra giữa tóc đen và cổ áo. Làn da mịn màng yếu ớt như đang mời gọi người ta đến chiếm đoạt.

Thân thể hắn bất giác nghiêng về phía nàng, hơi thở nóng rực phả lên da thịt mẫn cảm.

Tưởng Nam Nhứ giật mình quay đầu lại, mấy sợi tóc ướt sượt qua má hắn, khiến ánh mắt hắn chợt bừng tỉnh.

Tưởng Nam Nhứ đưa tay che sau cổ, mắt long lanh ánh nước, má ửng hồng, ngước lên nhìn hắn. Khoảnh khắc đó, nàng như một con hồ ly tinh vừa thuần khiết vừa yêu mị, ánh mắt câu dẫn đến mức khiến cổ họng Chu Nguyên Bạch khẽ động, yết hầu lên xuống kịch liệt, hơi thở phả lên mặt nàng nóng bỏng.

Nhận ra bản thân suýt nữa phạm sai lầm, Chu Nguyên Bạch lập tức đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với nàng. Trong lòng tràn ngập áy náy, xấu hổ và giận dữ, mái tóc đen rũ xuống che đi vành tai đỏ ửng.

“Cách xa ta ra một chút.” Hắn trầm giọng, giấu đi cảm xúc hỗn loạn.

Tưởng Nam Nhứ không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu ngơ ngác, ánh mắt vô tội chớp chớp. Nhận ra thái độ ghét bỏ của hắn, nàng định nói gì đó, nhưng lại thôi chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy, lùi về sau mấy bước.

Đúng lúc ấy, tiếng pháo từ tiền viện chợt im bặt.

“Ta đi trước. Ngươi… cẩn thận một chút.”

Tưởng Nam Nhứ thấp giọng nói, nàng đoán chắc lúc này Tưởng Văn Thúy đã xong việc ở tiền viện, quay về Tố Tê Uyển hẳn là không còn trở ngại gì.

Chu Nguyên Bạch đưa lưng về phía nàng, không đáp lời.

Nàng không rõ hắn đang nghĩ gì, Tưởng Nam Nhứ đành coi như đó là sự đồng ý. Ánh mắt nàng thoáng thả lỏng, rồi cũng không ngoảnh đầu lại mà cúi người, lách mình vào màn mưa.

Chử phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, may mà hôm nay đúng vào ngày mừng thọ, khách khứa ra vào tấp nập. Tưởng Nam Nhứ chẳng tốn mấy công sức đã dò hỏi được từ miệng người khác vị trí của Tố Tê Uyển.

Vừa bước vào cửa viện, nàng liền thấy Mộng Nguyệt đang vội vã đi tới.

“Ngũ cô nương, ngươi chạy đi đâu vậy?” Mộng Nguyệt nhìn thấy nàng, vội vã tiến lên nắm lấy tay, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, xác nhận nàng chỉ bị mưa làm ướt, không có gì đáng ngại, lúc này trái tim treo lơ lửng mới buông xuống.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!