Chương 7

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Trong lúc đó, Tưởng Đậu Vũ lại chạy đến, tiếp tục hỏi về cái xác. Tưởng Nam Nhứ bình tĩnh trả lời, vẫn khẳng định rằng hắn ta nhìn nhầm. Dù Tưởng Đậu Vũ không tin, nhưng thấy nàng chắc chắn như vậy, cuối cùng cũng đành bỏ qua.

Ăn xong, Tưởng Nam Nhứ đi rửa bát, tiện tay dùng nước còn lại lau sơ qua người. Suốt mấy canh giờ chạy ngược xuôi trong núi khiến nàng đổ mồ hôi đầy người, dù đang là mùa đông vẫn cảm thấy ẩm ướt khó chịu.

Khi mang giày, ánh mắt Tưởng Nam Nhứ vô tình dừng lại. Nàng phát hiện trên giày có một vết đỏ sậm khác thường, màu sắc so với xung quanh tối hơn, dưới ánh lửa trông càng rõ ràng.

Sau khi nhìn kỹ, nàng đoán đây là vết máu khi thiếu niên kia nắm lấy cổ chân nàng để lại. Nhờ có làn váy che chắn và trời tối nên mẫu thân nàng không phát hiện ra.

Tưởng Nam Nhứ dùng tay dính nước, cẩn thận chà lau vết máu cho đến khi sạch sẽ rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, nàng men theo ánh trăng đi vào căn phòng nhỏ hẻo lánh nhất trong nhà. Nàng đẩy cửa phòng kẽo kẹt.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kêu chói tai không tránh khỏi. Ngay lập tức, từ phòng bên cạnh vang lên tiếng mắng chửi không khách khí, là giọng của mẫu thân nàng. Nghe âm thanh ấy có vẻ bà ta vừa bị đánh thức, giọng nói mang theo cơn bực tức dồn nén.

Tưởng Nam Nhứ làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi tiếng mắng kết thúc, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường ván với chăn đệm mỏng, phần còn lại chất đầy đồ đạc linh tinh. Không gian chật chội đến mức chỉ đủ một lối đi nhỏ. Gọi là phòng riêng, nhưng thực ra chẳng khác gì nhà kho được dọn ra một góc để ngủ.

Tưởng Nam Nhứ trải chăn đệm, không thay quần áo mà trực tiếp nằm xuống. Không phải nàng không muốn, mà chỉ vì chăn đệm quá mỏng, nếu cởi áo ngoài, nàng sợ mình không chịu nổi cái lạnh thấu xương.

Nàng nằm nghiêng, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa sổ giấy mỏng manh cách đó không xa. Cửa sổ vốn đã không vững, nay còn thủng một lỗ ở góc, gió lạnh lùa vào như dao cắt trên da thịt khiến nàng không nhịn được phải chôn mặt vào chăn.

Hơi thở nóng hổi phả vào lớp chăn thô cứng, tạo nên chút ấm áp dễ chịu. Nhưng trong cơn mơ màng, nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi phân gà bám trên người, lảng vảng nơi chóp mũi mãi không tan đi. Dù khó chịu nhưng nàng cũng không có cách nào khác ngoài chịu đựng.

Tưởng Nam Nhứ nhắm mắt, cố ép mình vào giấc ngủ. Không lâu sau, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng mệt mỏi quá độ nên nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Trong mơ, những sự việc ban ngày lại tái hiện lần nữa. Điểm khác biệt duy nhất là mũi tên kia lần này không lệch đi mà chuẩn xác xuyên thẳng vào giữa trán nàng.

Tưởng Nam Nhứ bừng tỉnh, tim đập thình thịch không ngừng, trán nàng không biết từ lúc nào đã thấm đầy mồ hôi lạnh. Trong bóng tối vô tận, nàng không thể nhìn rõ năm ngón tay của mình. Nhưng cảm giác ấy, như thể nàng vẫn còn bị mắc kẹt trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, không thể thoát ra được.

Một dòng suối len lỏi xuyên suốt thôn Thanh Nguyên, hơi nước ẩm ướt ngưng tụ thành làn sương mỏng, phủ lên không gian một tầng áp lực mờ mịt.

Tôn Lập Uy men theo bờ suối tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng mà hắn hằng nhung nhớ dưới một bậc thang hẹp.

Thiếu nữ với thân hình mảnh mai ngồi xổm bên dòng nước, từng hạt tuyết nhỏ rơi xuống từ bầu trời, đậu lên mái tóc đen nhánh của nàng. Nàng giơ chiếc chày gỗ, nhanh nhẹn đập vào những bộ quần áo đang ngâm trong nước.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!