Chương 13

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Còn lại Thẩm Hoài Thư và Tôn Lập Uy. Thẩm Hoài Thư là người có học thức và diện mạo đều xuất sắc, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ xán lạn. Nhưng đúng như lời Lưu Hiểu Vân nói, gia cảnh hắn ta quá nghèo. Dù có đỗ đạt thì nàng cũng phải chịu vài năm khổ cực.

Còn Tôn Lập Uy là lựa chọn ổn nhất trong ba người. Hắn ta trẻ trung, khỏe mạnh, chăm chỉ làm ăn và có tích lũy không ít. Nếu gả cho hắn ta, hai người cùng nhau buôn bán, cuộc sống sẽ đủ đầy và yên ổn.

Nhưng trước mắt nàng là Thường phú thương, một kẻ lắm tiền nhiều của, Lưu Hiểu Vân vì ham bạc tuyệt đối sẽ không để mắt tới Tôn Lập Uy. Tưởng Nam Nhứ chỉ có thể gửi hy vọng vào việc dùng Thẩm Hoài Thư như một tấm chắn. Biết đâu, Lưu Hiểu Vân sẽ dao động và thay đổi ý định.

Tưởng Nam Nhứ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại giọng nói cho thật bình thản rồi lên tiếng: “Ý của con là… chẳng phải làm quan tốt hơn làm thương nhân sao? Chờ Thẩm Hoài Thư đỗ cao, sau này hắn còn có thể giúp đỡ đệ đệ mở đường vào chốn quan trường…”

Lời nói của nàng khiến Lưu Hiểu Vân không khỏi dao động đôi chút. Dù sao thì từ xưa tới nay, sĩ nông công thương vẫn luôn được xếp theo thứ tự ấy. Thi đậu công danh là giấc mộng tha thiết của mọi nhà dân. Làm quan không chỉ có uy phong, mà còn nắm quyền trong tay, được người người kính trọng, quả thực là một vị trí không ai với tới được.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, lỡ như Thẩm Hoài Thư không đỗ thì sao? Khi mọi thứ còn chưa ngã ngũ, bất cứ lời hứa hẹn nào cũng chỉ là vẽ vời. Nghĩ kỹ điểm này, Lưu Hiểu Vân cười lạnh một tiếng: “Nhưng con nghĩ kỹ lại xem, một tên thư sinh nghèo rớt mồng tơi như hắn ta, dù có thi đỗ thì sao chứ? Không có bạc, không có mối quan hệ, hắn ta lấy gì để giúp đệ đệ con mở đường? Ta thấy hắn ta chẳng có tiền đồ gì đâu.”

Bà ta tiếp tục nói, giọng đầy quyết đoán: “Theo ta thấy vẫn là Thường phú thương tốt nhất. Đợi sáng mai, ta sẽ tìm bà mối Vương định luôn hôn sự của ngươi.”

Tưởng Nam Nhứ không nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang: “Mẫu thân!”

“Quyết định vậy đi, đừng dài dòng với ta nữa.” Lưu Hiểu Vân đứng dậy khỏi ghế, không kiên nhẫn phất tay xua đuổi: “Đệ đệ con sắp từ trường học về rồi, còn không mau đi chuẩn bị cơm tối đi. Cứ dong dài mãi thế này, đúng là nên nghe lời phụ thân con, sớm gả con đi cho xong.”

Nhìn bóng lưng bà ta khuất dần, Tưởng Nam Nhứ cắn chặt môi dưới. Nàng biết chuyện này đã không còn đường thương lượng, nhưng nàng không ngờ tình thế lại chuyển biến nhanh như vậy.

Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng.

Tiếng đập cửa vội vã vang lên trước cổng lớn nhà họ Tưởng. Tưởng Nam Nhứ choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, mơ màng nhận ra tiếng khóc nghẹn ngào ngoài cửa là của tam bá mẫu. Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, nàng vừa định đứng dậy mở cửa thì nghe tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh.

“Tam tẩu, có chuyện gì vậy?” Đó là giọng mẫu thân nàng.

“Tam ca… không còn nữa!” Giọng Tam bá mẫu vốn đã to, lại thêm tiếng nức nở thảm thiết, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm.

Chỉ trong chốc lát, hàng xóm xung quanh đều bị đánh thức, lần lượt ra khỏi nhà xem chuyện gì xảy ra. Từ lời kể đứt quãng của Tam bá mẫu, Tưởng Nam Nhứ lờ mờ hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Mấy ngày trước, Tam bá phụ đến thành Tín Dương làm việc, theo tính toán thì chiều hôm qua phải về nhà. Nhưng tam bá mẫu chờ mãi không thấy phu quân về, chỉ nhận được tin báo tam bá phụ bị xe ngựa mất lái tông chết trên đường.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!